5/04/2015

CÁI CHẾT CỦA MIỀN NAM VIỆT NAM TRONG BỐI CẢNH CHÍNH TRỊ THẾ GIỚI VÀ NHỮNG SUY TƯ CỦA CHÚNG TA

Cho tới thời điểm này, mà đa số người dân quốc gia Miền Nam Việt Nam chúng ta vẫn chưa hiểu là tại sao Miền Nam đang phát triển đủ mặt từ Nội vụ, Quốc phòng, Kinh tế Giáo dục, Xã hội mà lại phải đầu hàng bọn cộng sản miền bắc Việt Nam??

PHẠM VĂN TƯỜNG


Cali Today News - Sau đây, kẻ hèn này xin tóm tắt kể từ khi cuộc chiến tranh thế giới lần thứ II chấm dứt 1945.Hoa Kỳ là người lãnh đạo toàn cuộc thế chiến thứ II từ Âu sang Á, sau khi thắng trân thì Hoa Kỳ trở về không đặt một quyền lợi nào ở Âu và Á và chỉ để lại một số  quân để để yểm trợ cho các quốc gia  ở Âu và Á gây dựng lại đất nước, trong khi đó thì Nga Xô chiếm một số các nước Đông Âu và Trung Đông ,đồng thời lôi kéo và yểm trợ cho Cộng sản Trung Hoa (Mao) và Việt Cộng vào cùng phe cánh!.Lúc này thì Hoa Kỳ yểm trợ cho phe Quốc Gia Tưởng Giới Thạch, để chống lại sự phát triển của cộng sản Mao. Cuộc chiến giữa Tưởng và  Mao gần như kết thúc vì quân của Mao cộng không đủ sức chống lại quân của Tưởng , quân Mao thua hết trận này đến trận khác, chỉ còn một trận chót là quân của Mao Cộng phải chạy qua biên giới Nga Xô.
Nhưng Hoa Kỳ lại không nuốn quân Mao bị tiêu diệt, nên yêu cầu Tưởng phải ngưng lại để điều đình .Ý muốn của Hoa Kỳ tuy là không muốn để cộng sản lan tràn xuống Đông Nam Á, nhưng cũng lại muốn qua Mao cộng để biết được các hoạt động của Nga Xô vì nếu để quân của Tưởng thắng thì Tưởng Giới Thạch lo củng cố  xây dựng cho quốc gia Trung Hoa của mình mà thôi, trong khi Hoa Kỳ sẽ không còn con đường nào nữa để biết về hoạt động của Nga Xô. Hoa kỳ lại hiểu được là Mao hiện đang đứng thứ ba trong đảng cộng sản thế giới, lại biết được tâm trạng và tâm địa của Mao là sau khi Staline và Khruschev chết thì Mao sẽ là người lãnh đạo cộng sản toàn thế giới .Vì vậy mà Hoa Kỳ yêu cầu Tưởng Giới Thạch phải ngưng chiến với Mao để điều đình, được gọi là chấm dứt cuôc nội chiến Trung Hoa. 
 
Cuộc ngưng chiến được qui định là 15 ngày, và rồi cứ buộc Tưởng phải kéo dài thêm vì sự kéo dài đó mà quân Mao có thời gian chỉnh đốn lại hàng ngũ. Lúc này thì Hoa Kỳ cũng tìm cách yểm trợ cho cả Tưởng và Mao, trong khi Mao cũng được Nga yểm trợ nên quân của Mao mỗi ngày càng mạnh hơn, chiếm lại những khu vực mà Tưởng đã chiếm, quân Tưởng càng ngày càng sa sút, vì Hoa Kỳ muốn dùng Mao  nên tung ra tin là Tưởng Giới Thạch bất tài để vợ con và họ hàng tham nhũng, ăn bớt xén tiền viện trợ, thế là cả một chiến dịch báo chí nước Mỹ đưa lên rầm rộ ,thì lẽ đương nhiên Quốc Hội cắt viện trợ , không còn đủ phương tiện chống lại quân của Mao, để rồi thất bại chạy ra Đài Loan năm 1949.
 
Rõ ràng là Hoa Kỳ sắp đặt mà Hoa Kỳ vẫn coi Đài Loan của Tưởng là đồng minh được bảo vệ và còn có tên trong Liên Hiệp Quốc nữa .
 
Tác giả tôi viết đến đây nghĩ mà tủi cho dân miền Nam chúng ta. Không một nơi nào để dung thân, thậm chí cũng không có một thời gian ngắn để di tản tất cả “quân cán chính” đều phải chui đầu vào chốn lao tù “Ôi đau đớn thay”!!!
 
Việc bảo vệ Đài Loan là Hoa kỳ lấy cớ đó để có mặt quân đội thường trực  ở vùng biển Đông Nam Châu Á và cũng là  để bao vây Trung Cộng cũng như tìm cách liên hệ với Mao Cộng, một mặt Hoa Kỳ cử rất nhiều nhà ngoại giao đến với Mao kể cả viện trợ mà Mao vẫn thờ ơ, lúc nào cũng chửi Mỹ là con cọp giấy. Đến đây thì Hoa kỳ đổi chiến lược chiến thuật bằng cách làm cho Pháp bị thất trận ở Đông Dương, là mặt trận Điện Biên Phủ năm 1954 và để Hoa Kỳ thay thế quân Pháp vào Việt Nam.  
 
Đến đây xin trở lại năm 1945, sau khi Nhật thất trận, hất chân Pháp ra khỏi Đông Dương, Nhật Bản trao quyền cho Việt Nam do vua Bảo Đại nhận lãnh, đồng thời lập nên chính phủ Quốc Gia Việt Nam do Thủ Tướng Trần Trọng Kim điều hành. Đến tháng 8 năm 1945, Nhật Bản đầu hàng đồng minh . Lợi dụng lòng  yêu nước của các đảng phái quốc gia và lòng khao khát độc lập của toàn dân, đảng cộng sản nổi lên  cướp chính quyền, và đòi lại chủ quyền ép vua Bảo Đại trao ấn tín và giải  tán chính phủ Trần Trông Kim lập nên chính phủ đoàn kết Quốc Gia .
 
Xin kể ra một số các nhân vật trong chính phủ này :
 
-Chủ Tịch:   Hồ Chí Minh
-Phó Chủ Tịch Nguyễn Hải Thần 
-Bộ trưởng Nội Vụ:Huỳnh Thúc Kháng.
-Ngoại Giao   Nguyễn Tường Tam
-Quốc Phòng Phan Anh.
-Giáo Dục  Đặng Thái Mai
-Tư Pháp   Vũ Đình Hòe
-Thanh Niên Dương Đức Hiền
-Công Chánh Nguyễn ĐăngKhoa  
-Lao Động Nguyễn Văn Tạo
-Tài Chánh Lê văn Hiền
-Kinh Tế Chu Bá Phượng.
-Tuyên Truyền Nguyễn Tấn Gi Trọng 
-Y Tế Trương Đình Tri
-Canh Nông Huỳnh Thiện Lộc
-Thứ Trưởng Ngoại Giao Nghiêm Kế Tổ
-Canh NôngCù Huy Cận
 
Quân Sự Ủy Viên Hội:
 
-Chủ Tịch: Võ Nguyên Giáp  
-Phó Chủ Tịch: Võ Hồng Khanh
-Cưu Hoàng Bảo Đại Cố vấn tối cao của Chính Phủ.
 
Sau khi Pháp bị Nhật hất chân khỏi Đông Dương thì Pháp rất uất hận và hối tiếc phải cậy nhờ theo chân quân Anh quốc có nhiệm vụ tước khí giới Nhật Bản từ miền Nam ra đến vĩ tuyến 16; và cũng từ miền Nam, Pháp tấn công ra miền Bắc lúc đó gọi là cuộc chiến tranh Pháp Việt.
 
Lợi dụng lúc đi điều đình với Pháp tại hội nghị Fontainbleau, Hồ Chí Minh ra lệnh cho Võ Nguyên Giáp ở nhà thanh toán hết thành phần quốc gia trong chính phủ và các lực lượng quân sự của người quốc gia. Nhờ có lực lượng quân sự của Quốc Dân Đảng bảo vệ rút dần lên Miền Bắc, trấn lại một thời gian ở Yên Bái và rồi cuối cùng bị tan rã chạy sang Trung Hoa.
 
Cuộc điều đình với Pháp bị tan vỡ, quân Pháp tấn công quân Việt Cộng phải chạy lên miền Việt Bắc, chiếm giữ thôn quê và rừng núi, quân Pháp giữ được các thành thị. Hoa Kỳ cũng có yểm trợ cho Pháp, quân nhu, quân cụ, đồng thời Hoa Kỳ cũng có đại diện bên cạnh Hồ Chí Minh và yểm trợ nữa.
 
Hoa Kỳ biết là Pháp không thể bỏ Đông Dương được nên cố vấn cho Pháp, là muốn chiến thắng tại Đông Dương thì phải đem quân chặn đường tiếp tế của Trung Cộng và Nga Sô ở biên giới Việt Nam là Điện Biên Phủ, để lừa cho Việt Cộng và Trung Cộng ngày càng đem quân tới bao vây. Từ đó cuộc chiến hai bên có bao nhiêu quân đều dồn vào lòng chảo Điện Biên Phủ, khi quân Pháp không thể tiếp viện bằng đường bộ từ Hà Nội lên được mà máy bay cũng không thể đáp xuống phi trường được, phải tiếp tế vũ khí đạn dược cũng như mọi dụng cụ khác phải tiếp tế bằng cách thả dù xuống; nhất là binh sĩ tăng viện từ Pháp sang là lính lấy ở các thuộc địa châu Phi không được học cách nhẩy dù mà vẫn phải đeo dù mà nhẩy xuống mặt trận. Về mặt phòng thủ có phần nguy cấp lắm rồi mà cứ trông chờ vào Hoa kỳ thả bom. Cuối cùng Hoa Kỳ cho biết là quốc hội không cho phép, thế là quân Pháp đành phải thua và đầu hàng.
 
Đến đây ta hiểu được là Hoa Kỳ muốn cho Pháp thua để Pháp phải ký Hiệp định Genève chia đôi đất nước Việt Nam lấy ranh giới vĩ tuyến 17,  miền Bắc do Việt Cộng, miền Nam do Pháp kể từ tháng 7 năm 1954. Lúc này thì miền Nam được gọi là chính phủ Việt Nam trong Liên Hiệp Pháp, Quân dân Cán Chính miền Bắc di cư ồ ạt vào miền Nam gần một triệu người, chính phủ Miền Nam vẫn do vua Bảo Đại lãnh đạo và điều hành là Thủ Tướng Bửu Lộc, lúc này thì Hoa Kỳ không còn viện trợ quân nhu, quân cụ nữa mà chỉ còn viện trợ cho Chính Phủ để nuôi dưỡng người di cư mà thôi. Vua Bảo Đại đã nhiều lần mời ông Ngô Đình Diệm về tham chính mà ông vẫn từ chối lấy cớ là không được toàn quyền về quân sự và hành chánh, vua Bảo Đại đành phải chấp nhận, miền Nam từ đây ông Diệm làm Thủ Tướng đủ mọi quyền hành như: Kinh tế, Tài chánh, Ngoại Giao, Tư Pháp, Xã Hội,v.v. về quân sự và an ninh gồm Quốc phòng, Nội vụ. 
 
Khi nắm được toàn quyền thì Thủ Tướng Diệm chỉnh đốn lại hàng ngũ quân đội và an ninh, dùng chân tay của Pháp thì gặp rất nhiều sự rắc rối nên chỉ để lại một số Tướng Tá của Pháp như: Tướng Tỵ, Tướng Đôn, Tướng  Vĩ, Tướng Lễ, Đại Tá Kim, Đại Tá Xuân, Đại Tá Minh v.v…Khó khăn nhất là nhóm Bình Xuyên của Bẩy Viễn phải dùng đến quân đội thì tình hình mới được tạm yên. Còn các giáo phái như: Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài, phần đông đã về hợp tác với chính phủ Diệm. Lúc này thì Vua Bảo Đại vẫn ở bên Pháp thấy chân tay bộ hạ của Vua bị thất sủng quá nhiều, nên Vua không muốn Thủ Tướng Diệm cầm quyền nữa, triệu hồi Thủ Tướng Diệm sang Pháp với mục đích cất chức Thủ Tướng đưa người khác lên thay thế. Trước khi đi trình diện Vua thì có cuộc họp toàn thể hội đồng các tướng lãnh, giáo phái, đoàn thể, đảng phái thì hội đồng không chấp thuận cho Thủ Tướng đi. Luôn dịp này thì hội đồng đồng thanh biểu quyết: Truất phế Quốc Trưởng Bảo Đại ,bầu Thủ Tướng Diệm lên làm Tổng Thống, vài ngày sau đó được tổ chức một cuộc Trưng cầu Dân Ý toàn dân vào đầu năm 1956.
 
Kết quả cuộc bầu  phiếu thì bầu Thủ Tướng Diệm với chức Tổng Thống khoảng 75%phiếu và không truất phế Quốc Trưởng Bảo Đại khoảng  25% phiếu, và miền Nam chính thức gọi là “Việt Nam Cộng Hòa” lấy ngày 26 -10- 1956 là ngày Quốc Khánh.
 
Từ đây Miền Nam được ổn định để phát triển về mọi mặt kinh tế, quốc phòng, ngoại giao, xã hội v.v… Tổng Thống Hoa Kỳ Eisenhower ca ngợi Tổng Thống Diệm hết mình, lại còn mời Tổng Thống Ngô Đình Diệm sang thăm nước Mỹ. Tổng Thống Hoa Kỳ ra đón tận cầu thang máy bay, dân chúng đón rước rất đông đảo từ sân bay về đến tòa Bạch Ốc. Từ đó Hoa kỳ viện trợ cho miền Nam Việt Nam rất dồi dào, nền kinh tế phát triển, đời sống sung túc Hoa kỳ đã từng tuyên bố: Miền Nam Việt Nam là bức tường  ngăn chặn cộng sản không thể tràn  xuống Đông Nam Á. Đến đây ta thử suy nghĩ: Tại sao nền đệ I Việt Nam Cộng Hòa đang trên đường phát triển  như vậy mà Hoa Kỳ lại muốn đổ quân vào miền Nam?? Vì danh dự quốc gia, vì chính nghĩa dân tộc, cũng như trên đà thắng cộng sản về mọi mặt, nhất là về kinh tế, chính trị, Quốc Phòng, xã hội nên Tổng Thống không thể chấp nhận để Hoa Kỳ đổ quân vào miền Nam vì sẽ mất chính nghĩa, về chính trị với miền Bắc. Nhưng ý định của Hoa Kỳ là muốn chủ động ngăn ngừa cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc do Mặt trận Giải Phóng Miền Nam  đã được CSVN lập lên từ ngày 20 tháng 12 năm 1960, nên Hoa Kỳ nhất quyết đổ quân vào miền Nam Việt Nam. Vì vậy nên Hoa kỳ phải bằng đủ mọi cách để chính phủ Diệm phải ra đi..
 
Sự ra đi của Tổng Thống Diệm thật là quá phũ phàng, kể ra thì thật là xấu hổ cho Quân Lực Việt Nam Cộng  Hòa mà vẫn phải kể;  Vì trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có cái đám Tướng Tá từng là tay chân của thực dân  Pháp được Tổng thống Diệm ưu ái dùng lại. Để rồi Hoa kỳ mua chuộc thuê đám tướng tá phường tuồng này bằng mấy triệu bạc Việt Nam 1963, đang tâm giết TổngThống Diệm và bào đệ một cách tàn bạo. Thế là nền đệ nhất Việt  Nam Cộng Hòa chấm dứt từ ngày 2-11-1963. Từ ngày đó cho đến giữa năm 1964, hết chính phủ quân đến dân sự, hai ba tháng lại thay đổi đến chính phủ quân nhân đứng lên lãnh đạo, thì Hoa Kỳ tự do đổ quân ào ạt vào miền Nam chẳng cần phải xin phép chính phủ nữa. Số quân  mà Hoa kỳ và đồng minh Úc, Thái Lan, Philippine, Tân Tây Lan đổ vào miền Nam trên 500.000 (năm trăm ngàn) cùng với gần một triệu quân Miền Nam gồm hải lục không quân, chính quy, địa phương quân, nghĩa quân, chưa kể nhân dân tự vệ chỉ có trách nhiệm chống giữ miền Nam mà thôi.
 
Từ khi Hoa Kỳ đổ quân vào miền Nam thì thái độ của Mao cộng, đổi giọng Mỹ là con cọp giấy có răng nanh nguyên tử  và từ đấy không quân Hoa Kỳ đánh bom đủ thứ từ vĩ tuyến 17 ra đến Hà Nội và Yên Bái, Lào Cay giáp giới với Trung Cộng, đường xa 7-8 ngàn cây  số mà không quân Hoa Kỳ không phá hủy một thành phố, một khúc đường, một cây cầu nào kể cả đê sông Hồng. Cha con Việt cộng đã tính đến việc phải đầu hàng cũng như Trung Cộng sợ Hoa Kỳ sẽ cho miền Nam giải phóng miền Bắc, Trung Cộng không muốn có một quốc gia tự do bên cạnh nên phải vội vã ra lệnh cho một tòa đại sứ nào đó đánh tiếng để xin gặp bộ trưởng Kissinger. Lúc này bộ trưởng Kissinger đang dự tiệc tại Thái Lan được tin liền xin phép ra ngoài, rồi bay tức tốc sang Bắc Kinh bằng máy bay F4 Fantom, gặp Mao chỉ  trong vòng 10  phút rồi trở về Thái Lan dự tiệc tiếp, đám tiệc không ai biết việc  Kissingger vắng mặt là việc gì, sau này thì mọi người mới biết sự vắng mặt đó. Tan tiệc, Kissinger về  Hoa Kỳ ngay trong đêm để báo cáo cho Tổng Thống Nixon và  bộ  tham mưu mọi sự việc. Tổng Thống Nixon ra lệnh sắp xếp thực hiện gấp gáp một phái đoàn gồm Tổng Thống, toàn bộ  tham mưu,cùng với một toán cầu thủ bóng bàn sang đấu giao hữu với  Trung Cộng năm 1972 (Không nhớ ngày tháng).
 
Trước khi có cuộc họp này, thì Hoa Kỳ cũng biết việc sẽ phải đến, nên Hoa kỳ yêu cầu Bắc Việt Cộng họp hội nghị Paris, nên từ đây Hoa Kỳ hết áp lực này đến áp lực khác, buộc Tổng Thống Thiệu phải ngồi vào bàn hội nghị Paris gồm có: Phía miền Nam có Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa, phía miền Bắc có cộng sản Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, tổng thống Thiệu không chấp nhận thành phần này, vì Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam  không thể sánh ngang hàng với Việt Nam Cộng Hòa được, Việt Nam Cộng Hòa phải là ngang hàng với Cộng Sản Bắc Việt. Ý của tổng thống Thiệu là phái đoàn Miền Nam là Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa, phái đoàn Bắc Việt là Cộng Sản Bắc Việt và Trung Cộng hay Liên Xô. Hoa kỳ sắp đặt mãi cũng không được như ý của Tổng Thống Thiệu, Hoa Kỳ đành phải dụ dỗ hứa hẹn, đủ điều mà Tổng Thống Thiệu cũng không chấp nhận, rồi văn thư này  đến văn thư khác, của chính Tổng thống Nixon gửi tới ( Những bức thư đã được Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng công bố ). Trong những bức thư này, tổng thống Thiệu cảm thấy có thể bị cắt viện trợ và nguy hiểm đến cả tính mạng nữa, Tổng Thống Thiệu đành  phải chấp nhận .Thế là Bản Hiệp Định Paris được ký kết vào 27-1-1973.
  
Tại sao phải lập ra Hiệp Định Paris 1973 ?
 
1.Theo yêu cầu của Mao Cộng là Hoa Kỳ muốn Trung Cộng chống lại Nga Xô thì phả bỏ miền Nam Việt Nam, để cộng sản chiếm miền Nam Việt Nam.
 
2.Hoa Kỳ đạt được cam kết của Mao rồi thì cũng muốn rút khỏi miền Nam Việt Nam trong danh dự nên mới đặt ra kế hoạch “Việt Nam hóa chiến tranh”, có nghĩa là Hoa kỳ phủi tay, để cộng sản Việt Nam sẽ phải vướng vào cái bẫy của Hiệp Định Paris 1973. 
 
Sau khi cộng sản chiếm được miền Nam rồi, thì Việt cộng phản bội lại Trung Cộng chạy theo Nga .Thế là sự sắp đặt của Hoa Kỳ đã đạt được như ý muốn, nên Trung Cộng càng đặt tin tưởng Hoa Kỳ hơn, dầu có xẩy ra cuộc chiến tranh với Nga thì Hoa Kỳ cũng đứng về phía ủng hộ Trung Cộng. Từ chỗ Trung Cộng và Nga Xô là hai đồng chí với nhau,mà nay thành đối đầu tranh dành quyền cai trị toàn khối cộng sản thế giới. Hoa Kỳ bằng mọi cách để tình báo CIA len lỏi vào được  cả 2 bên Nga và Trung Cộng. Vì tin tưởng ở Hoa Kỳ nên Trung Cộng muốn mở chiến dịch giả là ra lệnh cho Apganistan tiến chiếm vài quốc gia ảnh hưởng của Nga ở Trung Đông và  Campuchia đánh sangViệt Nam .Tình báo Hoa Kỳ cũng thông báo cho Nga xô biết việc của Trung Cộng. Cơ quan tình bá Nga K.G.B kiểm chứng tình hình thì đúng như Hoa Kỳ cho biết,nên Nga xô vội vã điều động 40 sư đoàn đang chấn đòng ở Âu Châu về bố trí suốt dọc biên giới giữa Nga và Trung Cộng. 
 
 
Thế là cùng lúc Nga thì đánh sang Afghanistan, Việt Cộng đánh sang Campuchia đầu năm 1979 ( Afghanistan và Campuchia là tay chân ảnh hưởng Trung Cộng) Việt Cộng đánh sang Campuchia thành công bắt được toàn bộ đám tay sai Trung Cộng là Pônpost, Iêng sary v.v… và đưa  tay sai Việt Cộng là Hunsein hiện nay lên lãnh đạo Campuchia. Còn Nga đổ quân áo ạt sang Afpganistan, đánh mà không thắng, bởi vì Afghanistan được Hoa Kỳ viện trợ vũ khí và tiền bạc qua tay Trung Cộng, Afghanistan lúc đó là Bin Laden lãnh đạo. Thế giới thì phản đối lên án Nga và Việt Cộng  phải rút về.Việt Cộng thì được “dạy cho một bài học” của Trung Quốc. Khi rút về thì nền kinh tế Nga đã sa sút vì phải theo đuổi cuộc chiến dòng dã suốt 10 năm đến nỗi dân chúng phải xếp hàng để được mua nhu yếu phẩm,  song song với đà suy thoái đó lại bị thách thức vì cuộc chiến không gian “Star War” do tổng thống  Regan đề ra , thất tình hình nước Nga như vậy thì các quốc gia Đông Âu cũng chuyển mình đòi Tư Do - Độc Lập bắt đầu từ Ba Lan, sang Đông Đức đến các quốc gia Tiệp khắc,Hunggari, rồi lan sang các nước thuộc vùng biển Baltic như: Litia, Latvia, Estonia v.v…. Thế là Nga xô sụp đổ vào đầu thập niên 1990.
 
Khi Nga Xô sụp đổ rồi thì Việt Cộng không còn trông cậy vào Nga được nữa đành phải quay lại lạy lục Trung Cộng để được làm tay sai như hiện nay.
 
Đến đây có thể kết luận là chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ là muốn đánh sập chủ nghĩa cộng sản toàn thế giới thì phải bằng cách xé đôi hai quốc gia đầu sỏ là Nga Xô thì có võ khí nguyên tử, Trung Cộng thì có số  dân đông nhất thế giới. Nếu để hai quốc gia này liên kết với nhau thì còn biết bao nhiêu quốc gia nữa bị lội kéo vào vùng ảnh hưởng của cộng sản nữa. Hiện nay chỉ còn bốn quốc gia là cộng sản. Sau một thời gian dài, Hoa Kỳ và đồng minh cố ý làm ngơ để Trung Cộng và mấy quốc gia cộng sản còn lại được tự do phát triển bằng cách kêu gọi đồng minh Âu Á cùng với Hoa Kỳ đầu tư vào Trung Cộng thật nhiều với mục đích làm cho Trung Cộng giầu có lên, thì với cái óc bành trướng thâm căn cố đế thì chẳng thể ngồi yên, tưởng mình đủ sức đương đầu với Hoa Kỳ và các quốc gia trên thế giới, nên mấy năm về trước Trung Cộng đặt lên hàng đầu quốc sách “Hiện Đại Hóa” về mặt quân sự bằng cách vừa mua vừa sản xuất hàng loạt vũ khí tối tân nhất hòng đe dọa các quốc gia lân bang ,đồng thời  tranh dành ảnh hưởng với Hoa Kỳ tại vùng ĐôngNam Á. Hiện nay Trung Cộng mới mua lại được hàng không mẫu hạm của Ukraina đem về sao chép lại và chỉnh trang thêm, nghênh ngang biểu diễn tuần hành từ bờ biển Đông Bắc Á xuyên qua Đông Nam Á đến Ấn Độ dương, một mặt để thăm dò phản ứng của  Hoa Kỳ và thế giới cũng như để dương oai làm cho các nước liên bang phải khiếp sợ. Hoa kỳ và thế giới vẫn giữ thái độ im lặng, thế là Trung Cộng muốn bành trướng sang cả Phi châu mà thế giới vẫn làm ngơ, tưởng bở, lại lan sang cà Nam Mỹ, sân sau của Hoa Kỳ , thì lúc này Hoa Kỳ mới đánh tiếng là bờ biển Thái Bình Dương cũng là quyền lợi của Hoa Kỳ. Trước tiên Hoa kỳ điều động hạm đội 6 từ Âu châu về tăng viện cho các lực lượng của Hoa Kỳ xung quanh Đông Nam Á như Nhật bản, Nam Hàn,Philippine, có nghĩa là bao vây Trung Cộng tứ phía.Một anh nhà giầu có đủ cả phương tiện, máy bay, xe cộ đủ thứ tầu thủy mọi cỡ mà không được bước ra khỏi ngõ thì khổ lắm đấy! Vừa bị bao vây tứ phía như vậy thì lại mất luôn bao nhiêu là của cải và công sức đổ sang Phi Châu và Nam Mỹ,một mặt nữa, các nhà  đầu tư cũng đang rút về cố quốc. Như vậy thì nền kinh tế Trung Cộng đang đứng vào hàng thứ hai trên thế giới lẽ tất nhiên sẽ bị khủng hoảng và rồi sẽ đi đến động loạn. Các quốc gia như Mông Mãn Hồi Tạng bị Trung Quốc chiếm đoạt từ 1949 đến nay, lúc nào cũng rập rình đòi tự trị, đến nay không còn đòi tự trị nữa mà đòi độc lập, chưa kể đến những phong trào đòi Tự Do Dân Chủ trong lục địa như thời gian vụ Thiên An Môn 1986.
 
Nhìn vào những sự kiện mà Trung Cộng đang lộng hành với các quốc gia lân bang, Nhật Bản, Philippine, ViệtNam, Brunei v.v…ở biển Đông thì Trung Cộng sẽ phải hành xử như thế nào đây ??
 
Ta cứ chờ xem lời cảnh báo của các nhà lãnh đạo thế giới từ hơn một trăm năm trước là “họa da vàng” là ai đây ?. Và gần đây nhất là “Đài Loan" đòi độc lập” mà Hoa Kỳ không chấp nhận. Trong khi Hoa Kỳ vừa bán vừa viện trợ cho Đài Loan mọi thứ vũ khí đã và đang có để làm gì ??  
 
Viết đến đây thì mọi ngườii Việt quốc gia Miền Nam chúng ta không ai không đau đớn xót xa cho hoàn cảnh đất nước của chúng ta lại phải gánh chịu một cách lớn lao cho cái chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ và thế giới Tự Do (Có quá đáng không?).
Đành rằng đất nước chúng ta ở vào địa dư chính trị của thế giới nói chung, nhưng chỉ Miền Nam Việt Nam chúng ta phải gánh chịu tất cả thì thật là quá đáng lắm chứ!.
 
Đây nhé! Sau ngày 30-4-1975 gần một triệu quân, dân, cán, chính cùng với đảng phái tôn giáo và những thành phần chống cộng sau 30-4-1975 không một gia đình nào mà không có người phải khăn gói vào các nhà tù, thậm chí có gia đình 2-3-4 người; Tính trung bình mỗi một trong 1 triệu người là tù 1 đến 18 năm -20 năm là 10 triệu năm tù, ở những nhà tù nơi rừng thiêng nước độc, ăn uống đói khát, lao động nặng nhọc, ốm đau bệnh tật không thuốc men, trong số  này đã chết khoảng 100 ngàn người trong các trại tù từ Nam tới Bắc, chưa kể đến những thành phần phải đi vùng kinh tế mới và vượt biên, vượt biển tính tổng cộng là gần một triệu người “Ôi đau đớn quá”!. Lại còn toàn dân quốc nội chịu đựng bao nỗi đắng cay khổ nhục 40 năm qua đang phải sống trong nghèo nàn không công ăn việc làm, xã hội xa đọa chưa từng thấy, nền kinh tế èo uột, thua kém cả quốc gia Campuchia về mọi mặt, đến nỗi thanh niên nam nữ phải đi lao nô tại các quốc gia lân bang.  
 
Kể ra sự tàn ác của bọn cộng nô đang hoành hành trên đất nước thân yêu của ta, dù cho có bao nhiêu giấy bút  thì giờ cũng không kể cho xiết được.
 
Vậy thì xin ngưng lại đây để suy tư về sự phải gánh chịu của người Việt miền Nam chúng ta để Hoa kỳ và đồng minh đã  đang và sẽ đạt được như thế nào? để chúng ta có thể bớt đi niềm cay đắng quá tàn nhẫn kể trên hay không?
 
1)Nếu Hoa kỳ và đồng minh không xé đôi Nga Xô và Trung Cộng ra, thì trên thế giới này còn biết bao là quốc gia nữa bị lôi kéo vào vòng ảnh hưởng của cộng sản?
 
2)Vô hiệu hóa được một cuộc chiến tranh hủy diệt do Nga Xô lúc nào cũng hăm he mà không tốn một viên đạn hay một giọt máu.
 
3)Ngày gần đây sẽ không còn một quốc gia nào gọi là theo chủ nghĩa cộng sản trên thế giới nữa.
 Tình hình ở Đông Nam Á hiện nay thì sẽ phải xẩy ra một cuộc chiến tranh, vì khối chất nổ đang nằm giữa biển Đông, các ngòi nổ đều nằm ở mỗi quốc gia như Nhật Bản, Philipppine, Việt Nam và Trung Cộng ,chỉ một hành động nhỏ nào, một trong bốn quốc gia này bật lên thì xẩy ra cuộc chiến tranh. Cuộc chiến này là chấm dứt chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới.
 
 Vậy thì đám cầm quyềnViệt cộng có ý thức được điều đó hay không? hay là vẫn cứ dương dương tự đắc để rồi cũng chờ chết với bọn bành trướng Bắc Kinh. Nếu ý thức được những điều ở trên thì hãy hành động sớm đi để còn được hưởng sự thứ tha của Dân Tộc vẫn luôn luôn có tình yêu thương , xuất phát từ nơi ThượngĐế mà Tổ Tiên ta đã dầy công lưu truyền, đừng để đến khi Hoa kỳ và Thế giới xé tan Tung Cộng ra, Đài Loan về tiếp thu lục địa  trả độc lập cho Mông, Mãn, Hồi, Tạng rồi lúc đó mới chạy theo thì quá muộn.
 
Hãy làm như Tổng Thống Boris Yelsin ngày nào ? có nghĩa là tuyên bố:
 
1.Giải tán đảng Cộng sản Việt Nam.
2.Đặt chủ nghĩa cộng sản ra ngoài vòng pháp luật.
3.Tôn trọng Tự Do Báo Chí, Truyền thanh, Truyền hình và các thứ tự do khác…
4.Thả hết các tù nhân chính trị, và tôn giáo.
5.Loại trừ những tên tay sai làm tình báo cho Trung Cộng.
6.Giải tán các cơ chế của đảng cộng sản từ trung ương đến địa phương, từ quốc hội, đến tỉnh quận, phường xã thôn….  
7.Cơ quan Hành Pháp (Tức là Chính Phủ lâm thời hiện nay) trong đó có Quân Đội, Cộng An, Cảnh Sát, Lực lượng bán quân sự, chuyên viên hành chánh vẫn để nguyên vẹn, có nhiệm vụ: 
 
a)Chính Phủ điều hành toàn bộ Quốc Gia.
b)Quân đội bảo vệ an ninh lãnh thổ, công an cảnh sát giữ gìn trật tự xã hội.
c)Các cơ sở Kinh Tế, Tài Chánh, quốc doanh phải ngưng hoạt động, giữ nguyên vẹn để kiểm tra.
d)Ban hành lệnh Tổng Động Viên “nghĩa vụ quân sự”  tuổi từ 20 đến 25, nhất là những quân nhân đã giải ngũ, còn khỏe mạnh trở lại với quân đội.
e)Nghiêm cấm mọi sự trả thù.
f)Mời gọi các nhà trí thức, chuyên môn, điền khuyết vào những nơi cần thiết.
g)Mời gọi các Luật Gia, Quốc Nội, Hải Ngoại thành lập Ủy Ban Lập Hiến. Tiếp sau Bầu cử Quốc Hội và Chính Phủ.
 
Chính Phủ này được gọi là “Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam”
 
Đến đây kẻ hèn này chỉ muốn nói lên chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ và Thế Giới đối với miền Đông Nam Á, trong đó có Nước Việt Nam chúng ta phải gánh chịu một cách nặng nề. Với tình hình sắp diễn tiến trong thời gian tới, thì trước hết Người Việt Quộc Gia Miền Nam chúng ta đừng vì sự hy sinh cho thế chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ và thề giới mà oán than cho các vị lãnh đạo Miền Nam hai nền đệ I và đệ II Việt Nam Cộng Hòa, mà cũng chẳng thèm chỉ mặt chỉ tên bọn Tướng Tá hèn mạt làm gì nữa. Hai nền đệ I và đệ II Việt Nam Cộng Hòa người dân được an vui hạnh phúc như thế nào?? thì chính những người dân miền Bắc và những kẻ từng là người quốc gia chạy theo cộng sản, nay trở về, họ đã nhận chân ra đâu là sự thực, dầu là tuyên truyền dối trá! Như vậy thiết tưởng là quá đủ.
 
Kính Thưa Quí vị,
 
Chúng ta là những người đang sinh sống đầy đủ mọi phương tiện trên các quốc gia tư do dân chủ trên thế giới, không thể  cùng với đồng bào quốc nội đang tranh đấu đòi tự do dân chủ được, thì chúng ta phải làm gì?? Làm thế nào?? để yểm trợ quốc nội?? trong lúc đang tranh đấu này??
 
Kẻ hèn này xin đề nghị:
 
1)Hãy bỏ hết mọi tỵ hiềm dù lớn hay nhỏ, tỏ lòng yêu thương tha thứ của tôn giáo mình, cũng như tình tự hiền hòa bao dung vốn có của dân tộc để cùng ngồi lại với nhau đưa ra những kế sách để yểm trợ về mặt tinh thần cũng như vật chất cho những gia đình có con cái hay người trong gia tộc đang bị giam cầm trong chốn lao tù.
2) Phương pháp yểm trợ như thế nào kính xin Cộng Đồng định liệu.
Tất cả những sự kiện kể trên, kẻ hèn này xin cậy nhờ cơ quan bào chí để chỉ kể theo trí nhớ và theo dõi tin tức trên đài phát thanh, phát hình và báo chí. Tuyệt đối không tham khảo bất cứ một tài liệu nào. Kính mong Cộng Đồng thông cảm. 
 
Trân Trọng.
 
Tác Giả Phạm Văn Tường.  

No comments:

Post a Comment