Mầu Cờ Trong Đêm
Tôi đi bên phố không cờ
Chỉ có cơn gió phần phật những cành cây bên đường
Những cánh lá không mầu vàng không đỏ
Đang trổ mầu xanh tươi thắm
Chiều nay vững vàng không rụng
Tôi đi giữa phố không ai qua lại
Chỉ một người già nằm co trong góc hiên
Không biết Bắc hay Nam vì đang trùm khăn kín mít
Chân tôi vẫn bước
Dù không biết người đó có còn hơi thở
Tôi đi dưới bầu trời xám
Những giọt mưa lất phất như kéo về từ một nơi thật xa
Mang theo cơn lạnh bất thường cuối tháng tư
Cái tháng bao giờ cũng ướt sũng chảy ngược vào trong thân xác
Đã bốn mươi năm
Đường xá không cờ nhưng sao trong tôi không bao giờ lá cờ cũ ngưng bay
Hôm nay tôi muốn nhìn thấy thêm mầu xanh trên nền vàng rực rỡ
Muốn thấy những mầu đỏ đốt sáng rực hồng như ánh nắng bình minh
Muốn người nằm co hãy bật dậy, hét to hai chữ “còn đây”
Thậy vậy, chúng tôi vẫn còn đây!
Chiều sắp đem về đêm tối
Lá đang nhuộm mầu đen thẫm nhưng gió càng mạnh hơn
Lá như đang vùng vẫy muốn thoát khỏi những cành cây nghiêng ngửa
Cây cũng nghiêng ngửa như muốn bay lên trời cao
Người nằm co đã đứng dậy bước xiêu vẹo trong cơn gió bạt
Tóc và râu bạc phơ đành nương theo chiều gió lộng
Đi đâu
Về đâu
Tôi gõ cửa nhà em trong lòng phố vắng
Căn nhà thật xa chỉ còn trong trí tưởng
Những khớp ngón tay rơi vào hư không
Nhẹ như hơi thở ngày em nằm yên nghỉ dưới lòng biển sâu
Đêm đã lại về như đã về bao năm trước
Em còn mãi trong gió đêm, thì thầm trong bóng đen của linh hồn chúng ta
Sống và chết, cùng về trong phố vắng chiều tan
Trong đêm khuya buốt lạnh và đen tối
Mầu xanh của những chiếc lá đã hết
Mầu xanh của lá cờ đã hết
Mầu hồng rực của lá cờ đã hết
Mầu vàng đã hết
Tôi đắp lên người già co ro, lên tôi
Mảnh vải cờ đã cũ
Không mầu
Nhưng ấm
Để qua đêm
Bùi Song
No comments:
Post a Comment