6/01/2016

LẶNG LẼ CÚI ĐẦU CHỜ CHẾT?



FB Giao Pham
5/25/2016


Càng ngày, tôi càng thấy người dân Việt Nam, đi vào bước bánh xe đổ của người Do Thái trong cuộc diệt chủng, mà Hitler và bọn độc tài Phát Xít Đức thực hiện trong kỳ Đệ Nhị Thế Chiến.

Những nỗi sợ hãi, những niềm hi vọng hoang tưởng, những ước mơ ích kỷ là làm sao cho cá nhân mình và gia đình sống sót, đã khiến cho người dân Việt Nam e ngại, lo sợ nhưng lại cứ thế, thẳng bước tới hiểm họa diệt vong.

Sáu năm sau ngày Đức Quốc Xã bắt đầu cuộc thanh trừng vào mùa thu năm 1939, bằng hi vọng, bằng ước mơ, bằng cách né tránh, bằng sự từ chối, bằng những ảo tưởng được thế giới ra tay cứu, và nhất là sẵn sàng từ chối những lời kêu gọi của các nạn nhân can đảm khác trong cuộc nổi dậy đứng lên chống lại Phát Xít Đức. Họ cứ thế âm thầm, lặng lẽ bước vào lò hơi ngạt.

Việt Nam ngày nay cũng không khác, dân chúng tự tạo ra những niềm tin mơ hồ, những ảo tưởng viễn vông, những hi vọng hão huyền, những niềm vui giả dối bằng cách tự nhủ rằng, sẽ có Hoa Kỳ, sẽ có lòng nhân đạo của thế giới tự do hòa bình, sẽ có người ra tay giải cứu.

Và cứ như thế, họ vẫn âm thầm, lặng lẽ ăn uống, hít thở và tìm kiếm một cách vô vọng, con đường sống trong cái chết, trong cái lò hơi ngạt khổng lồ, cúi đầu cam chịu mà không chống cự, dù chỉ là trong tư tưởng.

Cuộc chiến mà Trung Quốc chụp xuống Việt Nam thật hết sức là tàn khốc và dã man. Nó tận diệt bất cứ một nguồn sống nào, từ con người cho đến con vật, từ cây cối cho đến hệ thống sinh thái, từ đất đai cho đến nguồn nước, chính quyền Bắc Kinh ra tay tận diệt không cần chọn lựa.

Ngày xưa 6 triệu dân Do Thái bị giết chỉ trong vòng 6 năm.

Ngày nay 90+ dân Việt Nam đang bị giết hại một cách dã man và chậm rãi, mà không ai có thể tiên đoán được là trong bao lâu.
Vài năm?
5-7 năm?
Chục năm hay hơn nữa?
Không ai biết điều đó. Thế nhưng ai cũng thừa biết rằng những sự hủy hoại đó sẽ thật là dai dẳng và đau đớn.

Sau cuộc thanh trừng, vẫn còn sót lại được khoảng 35% dân số Do Thái ở Âu Châu. Ngoài những vết thương tinh thần ra, họ không phải chịu đựng bất cứ một vết thương nào khác về thể lý. Ai chết rồi thì đã chết rồi. Những người sống sót bắt đầu làm lại, bắt đầu xây dựng lại các thế hệ tiếp theo từ sau đó.

Người Việt Nam không có cơ hội như vậy. Họ sẽ chắc chắn, hoặc chết đi trong bịnh tật, hoặc chết đi vì chất độc. Và số còn lại, nếu còn sót lại, thì chắc chắn sẽ mang theo trong mình biết bao nhiêu sự tàn phá của nhiễm thể DNA, của tế bào gốc. Họ không có cơ hội sống sót để làm lại. Họ chỉ có cơ hội sống sót để gieo rắc thêm những nỗi kinh hoàng về bệnh tật cho con cháu, cho các thế hệ mai sau, phải gánh chịu hậu quả.

Những chất độc từ Bô Xít Tây Nguyên, từ Formosa và từ hàng ngàn nhà máy khác mà Trung Quốc đã và đang xây dựng ở VN, sẽ chậm chạp thẩm thấu vào lòng đất, rồi ngấm qua các mạch nước. Sau đó, các chất độc này sẽ gom tụ lại ở các ao hồ, ở các kênh lạch, ở các nhánh sông và cứ thế, người dân tiếp tục nhắm mắt xử dụng cho tới hàng chục năm sau này.

Không cần phải nghiên cứu, nhưng ai dám quả quyết rằng nạn ung thư sẽ không tăng vọt gấp nhiều lần trong vài năm tới?

Hitler và Phát Xít Đức phải dầy công, phải chịu vô cùng tốn phí để lùa người dân Do Thái ở khắp nơi trên toàn cõi Âu Châu lại để giết. Bởi vì người Do Thái đã định cư hàng ngàn năm trên nhiều quốc gia. Nó được ví dụ như nhiều cái hồ, tuy có gần nhau nhưng khi thả lưới bắt, thế nào cũng phải sa sẩy, có nhiều cá thoát được.

Trung Quốc thì không cần phải quá tốn phí công sức đến thế. Họ đầu độc và giết người Việt Nam ngay trên chính cái tổ ấm mà họ đã và đang sinh sống. Đất nước VN như một cái hồ lớn. Họ chẳng cần phải tung lưới bắt. Họ chỉ việc thả thuốc độc xuống hồ. Mọi sinh vật ở trong đấy sẽ cùng chết, từ bé đến lớn, từ già đến trẻ, chỉ có khác biệt là trước và sau chứ không ai thoát được.

Khi Đức Quốc Xã dùng chất độc giết hại người Do Thái. Khi Iran dùng vũ khí hóa học giết người Iraq, nó luôn để lại dấu vết để kẻ chủ mưu phải ra tòa sau khi tàn cuộc chiến để chịu luận tội.

Riêng Trung Quốc trong cuộc chiến này thì không. Họ chẳng giết ai. Họ không hề hạ độc ai. Đó chỉ là tai nạn trong những cơ sở, ở những nhà máy sản xuất mà chính nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã đồng ý cho phép. Họ mới chính là thủ phạm giết dân Việt Nam. Chúng ta chẳng có lý do gì để kêu ca hoặc lên án họ ngoài Tòa Án Quốc Tế. Chính mình giết mình. Đơn giản có thế.

Lại nữa, ngày xưa khi dân Do Thái bị tàn sát, họ không có đất nước riêng của họ. Họ không có quân đội riêng của họ. Họ không có thể chế và quyền lợi giống như công dân của một đất nước vì họ chỉ là những người sống lưu vong. Trong khi đó … Việt Nam có một quê hương, có một đất nước, có một dân tộc, và nhất là lại còn có cả một "quân đội hùng mạnh”.

CHẲNG LẼ BẰNG ĐÓ CON NGƯỜI, TỪ NGƯỜI DÂN ĐẾN QUÂN NHÂN LẠI CÚI ĐẦU NHẮM MẮT CHỜ CHẾT?

KHÔNG LẼ MỘT ĐẠO QUÂN OAI HÙNG ĐƯỢC THẾ GIỚI CÔNG NHẬN ĐÓ, LẠI KHOANH TAY CHẤP NHẬN BỊ TẬN DIỆT?

CHỈ CẦN VÀI NGÀN NGƯỜI, MỘT CÁI FORMOSA, CHỨ MỘT CHỤC CÁI FORMOSA, CŨNG DỄ DÀNG BỊ PHÁ TAN THÀNH MỘT ĐỐNG SẮT VỤN CHỈ TRONG MỘT NGÀY.

P/S: Tôi chọn tấm hình này vì nó nói lên 1 điều muốn nói: Sống chung trong hồ, không một con cá nào sống sót. Độc chất không chọn nạn nhân. Cuối cùng thì, tất cả cùng chết.


No comments:

Post a Comment