2/27/2016
NẶNG
Tôi tin rằng, không một tấm bảng trao tặng nào lại khiến người ta đau xót và cảm thấy bị xúc phạm đến như này.
Những tấm bảng quá nặng so với vành tang trắng trên đầu của người vợ anh Khải. Nó đã khiến chính người đàn bà ấy phải thốt lên rằng: chẳng có gì cơ hội hơn nữa ngay tại trang cá nhân của mình.
Một mẹ, một con, một vành tang trắng, khóc thương thân xác anh vừa mới về với mây trời, khi mồ đất lạnh còn chưa yên mà người ta đã thi nhau diễn trò trên nỗi đau đớn và mất mát của người khác.
Các bạn có thấy và hãy nhìn sâu vào đôi mắt, đôi tay của người đàn bà khổ hạnh ấy để thấy cô ấy như muốn buông bỏ và trốn khỏi tầm ngắm của những ống kính chuyên nghiệp đang đứng chờ sẵn để sau đó chúng cho xã hội thấy rằng "lòng từ bi của họ" là miễn phí và đáng được tuyên dương.
Tự do còn không miễn phí (Freedom is not free), thì những điều như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy bản thân đang mang nợ mà luôn coi đó là một gánh nặng trên đôi vai và trong nỗi đau còn chưa ngớt một giây khắc nào.
Chính người nhận còn thấy bị xúc phạm và đau đớn vì những điều này, và ngay sau đó người ta lại tiếp tục dậy sóng rồi xâu xé đòi xử lý đối với phát biểu của cô giáo Hà về việc không đồng tình đặc cách vợ phi công Khải vào trường Chu Văn An để dạy học sau cái chết của chồng. Vậy họ, những người mang nỗi đau của người khác ra mà "trưng lên" giữa bàn dân thiên hạ thế này có nghĩ đến cảm nhận, danh dự và cả tình cảnh của cô ấy không?
Bố thí, từ thiện hay cho đi lòng tốt, trợ giúp người hoạn nạn lúc khó khăn luôn là một nghĩa cử cao quý, nhưng hãy xem "mục đích" và "cách người ta làm" thì mới hiểu thực sự hành động đó trọn vẹn nghĩa tình và đẹp đẽ đến đâu. Nhưng tuyệt nhiên và chắc chắn rằng, nó sẽ không phải bằng và thông qua cách ồn ào, trưng diện ra để người ta biết.
Bởi đồng tiền giá trị là những đồng tiền không gây ra tiếng động. Và vì thế, hành vi ý nghĩa là hành vi của và trong sự thầm lặng.
Nước mắt gia đình phi công Khải còn chưa nguôi, mà người ta dồn dập làm những việc chỉ khiến cho người nhận lấy thêm đau đớn hơn mà thôi.
Tôi lại tự hỏi mình, bây giờ tình người sao mà nặng đến thế? Và đạo đức quả là một thứ gì đó quá xa xỉ và cũng rất dễ dàng để bị trục lợi.
NẶNG
Tôi tin rằng, không một tấm bảng trao tặng nào lại khiến người ta đau xót và cảm thấy bị xúc phạm đến như này.
Những tấm bảng quá nặng so với vành tang trắng trên đầu của người vợ anh Khải. Nó đã khiến chính người đàn bà ấy phải thốt lên rằng: chẳng có gì cơ hội hơn nữa ngay tại trang cá nhân của mình.
Một mẹ, một con, một vành tang trắng, khóc thương thân xác anh vừa mới về với mây trời, khi mồ đất lạnh còn chưa yên mà người ta đã thi nhau diễn trò trên nỗi đau đớn và mất mát của người khác.
Các bạn có thấy và hãy nhìn sâu vào đôi mắt, đôi tay của người đàn bà khổ hạnh ấy để thấy cô ấy như muốn buông bỏ và trốn khỏi tầm ngắm của những ống kính chuyên nghiệp đang đứng chờ sẵn để sau đó chúng cho xã hội thấy rằng "lòng từ bi của họ" là miễn phí và đáng được tuyên dương.
Tự do còn không miễn phí (Freedom is not free), thì những điều như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy bản thân đang mang nợ mà luôn coi đó là một gánh nặng trên đôi vai và trong nỗi đau còn chưa ngớt một giây khắc nào.
Chính người nhận còn thấy bị xúc phạm và đau đớn vì những điều này, và ngay sau đó người ta lại tiếp tục dậy sóng rồi xâu xé đòi xử lý đối với phát biểu của cô giáo Hà về việc không đồng tình đặc cách vợ phi công Khải vào trường Chu Văn An để dạy học sau cái chết của chồng. Vậy họ, những người mang nỗi đau của người khác ra mà "trưng lên" giữa bàn dân thiên hạ thế này có nghĩ đến cảm nhận, danh dự và cả tình cảnh của cô ấy không?
Bố thí, từ thiện hay cho đi lòng tốt, trợ giúp người hoạn nạn lúc khó khăn luôn là một nghĩa cử cao quý, nhưng hãy xem "mục đích" và "cách người ta làm" thì mới hiểu thực sự hành động đó trọn vẹn nghĩa tình và đẹp đẽ đến đâu. Nhưng tuyệt nhiên và chắc chắn rằng, nó sẽ không phải bằng và thông qua cách ồn ào, trưng diện ra để người ta biết.
Bởi đồng tiền giá trị là những đồng tiền không gây ra tiếng động. Và vì thế, hành vi ý nghĩa là hành vi của và trong sự thầm lặng.
Nước mắt gia đình phi công Khải còn chưa nguôi, mà người ta dồn dập làm những việc chỉ khiến cho người nhận lấy thêm đau đớn hơn mà thôi.
Tôi lại tự hỏi mình, bây giờ tình người sao mà nặng đến thế? Và đạo đức quả là một thứ gì đó quá xa xỉ và cũng rất dễ dàng để bị trục lợi.
Đừng lợi dụng truyền thông để đánh bóng tên tuổi
Nguyễn Thúy Hạnh
Tính mạng con người là vô giá, nhất là đối với cha mẹ, vợ con của họ. Sự hi sinh của những người chiến sĩ lại càng thiêng liêng và cao cả, không gì có thể sánh được. Sao có thể đem mấy bức ảnh tặng "quà" ra để trưng ngang với sự hi sinh đó? Sao có thể đem mấy thứ vật chất tầm thường ra để khỏa lấp nỗi đau của gia đình họ?
Lại còn bắt họ đứng cầm quà để chụp ảnh quay phim rồi đưa lên các phương tiện truyền thông để quảng cáo đánh bóng tên tuổi cho mình, chẳng khác nào trò bố thí. Khi đã làm như vậy thì những món quà kia không còn ý nghĩa tốt đẹp nữa, mà là một sự báng bổ vong linh người đã khuất và nỗi đau của người thân họ.
Nhìn những cảnh đó thật phản cảm, nhưng nó lại phổ biến ở chế độ cộng sản, nơi mà mồ hôi nước mắt và cả máu của nhân dân cũng đều bị đặt tên đảng, "do đảng mang lại", do đảng phân phát và bố thí cho, ngay cả mùa xuân cũng nhờ đảng mới có.
Đã quá quen với những hình ảnh lãnh đạo cộng sản đưa cái phong bì cho những Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng, rồi đứng chụp ảnh đưa lên tivi, (nhất là ông Nông Đức Mạnh). Nhưng mấy hôm nay lại nhìn cái cách họ tặng quà cho gia đình phi công Trần Quang Khải thì ko thể chịu được nữa rồi!
Ảnh tặng quà gia đình phi công Trần Quang Khải, và phi công bị thương Đỗ Hữu Cường:
No comments:
Post a Comment