4/26/2016

Nước mắt người tù chính trị 17 năm. “Chúng tôi đứng lên giành lại độc lập, tự do cho dân tộc mình. Chúng tôi không có tội”. Nói đến đây, ông bật khóc

CTV Danlambao
4/26/2016




Ông Nguyễn Văn Phương, một thành viên của tổ chức Việt Nam Tự Do vừa mãn hạn bản án 17 năm tù giam vào ngày 20/4/2016.

Ông là một trong 38 người bị bắt vào năm 1999 trong một vụ xâm nhập bí mật về Việt Nam nhằm kêu gọi người dân đứng lên đấu tranh lật đổ chế độ cộng sản.

Nhóm của ông hầu hết là những người Việt sinh sống và lưu lạc tại Campuchia, Thái Lan.

“Tất cả đều cùng chung lý tưởng, hoài bão mong muốn đất nước tự do, dân chủ, phồn vinh như nhiều nước khác trên thế giới”, ông Nguyễn Văn Phương hồi tưởng lại.

Chết đi, sống lại

Trong chuyến xâm nhập về Việt Nam thực hiện nhiệm vụ rải truyền đơn và kêu gọi người dân đứng lên đòi tự do dân chủ, ông cùng các chiến hữu bị bắt vào ngày 20/4/1999 tại khu vực biên giới thuộc huyện Châu Đốc, An Giang.

Tại đây, ông bị đánh đến mức “chết đi, sống lại”.

“Khi mà chúng nhào vô bắt, tôi hoàn toàn không biết gì hết. Chỉ nghe thấy tiếng lên đạn và chúng đánh tôi tơi bời cho đến khi ngất xỉu. Khi mở mất ra thì thấy tôi đang ở nơi giam giữ của quân khu 9, Cần Thơ”

“Khi bị đưa về giam giữ tôi ở Sài Gòn, khi những vết thương đã khô lại, hai bên sườn tôi lột ra từng miếng do bị họ đá bằng giầy quân nhân”.

Sau đó ít lâu, nhóm 38 người của ông bị kết án tổng cộng 454 năm 6 tháng tù giam với các cuộc buộc như: “lật đổ chính quyền”, “tuyên truyền chống nhà nước”, “khủng bố”…

Ngoài ra, hàng ngàn người dân vô tội khác cũng bị chế độ CS bắt giam oan uổng để điều tra theo kiểu bắt lầm còn hơn bỏ sót, lý do duy nhất chỉ vì họ vô tình về nước cùng thời điểm xảy ra vụ việc.

“Khủng bố”

Nói về bản án tù mang tên “khủng bố” suốt 17 tù năm vừa qua, ông Nguyễn Văn Phương cho biết:

“Tôi không hiểu vì sao họ khép tôi vào tội khủng bố. Tôi đấu tranh cho chính nghĩa và tự do cho dân tộc. Tại sao tôi lại phải khủng bố để làm tổn thương cho người khác, trong đó có tôi và gia đình tôi?”

Ông cũng cho rằng, chế độ cộng sản muốn khép ông vào tội khủng bố nhằm mục đích kết án nhiều năm, khiến ông có thể chết trong tù.

“Nhưng đó là một sự sai lầm của họ. Tôi vẫn còn sống và tôi sẽ nói lên tất cả sự thật”.

“Tôi đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền. Tôi chỉ rải truyền đơn, treo cờ và đi kêu gọi người dân chống lại sự bất công và tàn bạo của cộng sản. Việc làm của tôi không có tính chất bạo động, và không bao giờ muốn có sự đổ máu”, người tù chính trị 17 năm này xác quyết.


Ông Nguyễn Văn Phương - người tù chính trị bị kết án 17 năm.

Nước mắt người tù

Hầu hết những người trong cùng vụ án với ông Nguyễn Văn Phương đều có cùng hoàn cảnh rất khó khăn và thương tâm.

“Đa số đều không có nhà cửa, không nơi cư trú và cũng không ai tiếp nhận. Khi về đến xã hội, người thì vợ mất, người thì cha mẹ mất, hoặc con cái lưu lạc như bản thân tôi. Giờ mỗi đứa một nơi vẫn chưa tìm ra được”.

Nói về những anh em, chiến hữu hiện đang tiếp tục bị đày đoạ, hay đã qua đời trong nhà tù cộng sản, người tù 52 tuổi này không kìm được nước mắt.

“6 người anh em, chiến hữu của tôi đã nằm xuống vĩnh viễn trong nhà tù cộng sản”.

Ngoài ra, 7 người còn lại trong cùng vụ án vẫn đang tiếp tục bị giam giữ, gồm có:

1. Lê Kim Hùng
2. Danh Hưởng
3. Đỗ Văn Thái
4. Văn Ngọc Hiếu
5. Hồ Long Đức
6. Trần Thị Huệ
7. Sơn Nguyễn Anh Điền

Theo ông, trong số 7 người còn lại này, “không biết họ còn có thể sống và trở về hay không”.

Ba năm cuối cùng trước khi mãn án, ông Phương và ông Sơn Nguyễn Thanh Điền đều bị biệt giam chỉ vì đấu tranh chống lại sự áp bức trong nhà tù.

Ông Sơn Nguyễn Thanh Điền còn khoảng hơn 3 tháng nữa sẽ mãn hạn tù, nhưng tình trạng hiện đang rất nguy kịch do thường xuyên bị ngược đãi.

Không khuất phục, dù còn hơi thở cuối cùng

Bất chấp 17 năm ngục tù cộng sản, nếm trải biết bao đoạ đày, ông Nguyễn Văn Phương vẫn khẳng định sẽ không bao giờ khất phục, dù chỉ còn hơi thở, giọt máu cuối cùng.

“Mong các bạn hãy hiểu cho, chúng tôi đấu tranh vì chính nghĩa. Không một đàn áp, bạo lực nào khiến chúng tôi khuất phục dù cho chúng tôi chỉ còn một hơi thở, một giọt máu cuối cùng”.

Dù vậy, giọt nước mắt đã rơi xuống trên khuôn mặt khắc khổ của người tù này. Ông không khóc vì những đắng cay tủi nhục, nhưng ông khóc vì đã phải chịu sự phân biệt đối xử của những kẻ ác miệng dành cho những anh em, chiến hữu của ông.

“Không ai giựt dây, kích động chúng tôi. Đừng nghe những lời xảo ngôn, nguỵ biện của cộng sản. Đừng để anh em chúng tôi lại bị oan ức thêm một lần nữa và không bao giờ rửa sạch được nỗi nhục này”.

“Chúng tôi đứng lên giành lại độc lập, tự do cho dân tộc mình. Chúng tôi không có tội”. Nói đến đây, ông bật khóc.

Hiện sức khỏe của người tù yêu nước Nguyễn Văn Phương rất kém, mắt bị mờ và không còn thấy rõ, tai phải bị điếc, huyết áp cao, viên dạ dày, thấp khớp….

Trong tù, do không được chữa trị đàng hoàng nên bệnh tình của ông ngày càng trầm trọng hơn.

Dự định trước mắt của ông sẽ là đi khám và điều trị bệnh, nhưng bản thân ông vẫn chưa biết sẽ phải đi đâu, về đâu.

Giấy tờ tuỳ thân duy nhất của ông hiện nay là một văn bản mãn hạn 17 năm tù vì án “khủng bố”.

Trao đổi với CTV Danlambao, bất chấp những khó khăn từ tương lai bất định, ông vẫn khẳng định: “Nguyện vọng duy nhất của tôi là đất nước sẽ phải được tự do thật sự!”.

Đây cũng chính là nguyện vọng chung của toàn bộ 90 triệu người dân Việt Nam trong và ngoài nước.

No comments:

Post a Comment