Quảng Bình! Mắt Đã Mở Đừng Nhắm Lại
Quảng Bình đang mở bừng đôi mắt
Trên bao la xanh ngắt, không gian vẫn lặng như tờ
Nhưng sao trong đôi mắt em hôm nay
bầu trời lại đầy hình bóng địch
Trên bờ cát trắng ngày nào
Trên mặt sóng mênh mông
Đôi mắt em lại tràn ngập những con thuyền ma quái hung hăng
Em ơi đừng nhắm mắt
Biển là bờ giam em hôm nay
Bờ cát trắng là bờ giam em ngày mai, ngăn những chuyến ra khơi
Những đợt sóng gào vào bờ như những tiếng than đã mất linh hồn
Như tiếng lao xao của người cai ngục
Dân ta chẳng lẽ chịu tù đầy
Rừng xanh cũng đêm đêm rền lên tiếng hú
Những đám lúa đêm nay cũng rền vang tiếng hú
Một Quảng Bình tang thương
Đêm và ngày núi và rừng
Biển và đất
Cá và em
Đang giẫy lên những lời u uất
Trong tù ngục bốn bên đất trời vây hãm
Em dừng lại bờ Đông, bờ đang tràn đầy thuyền địch
Anh dừng lại bìa Tây, rừng đang hú tiếng người ngoại xứ
Em dừng lại Hà Tĩnh, Vũng Áng chặn đôi chân em tiến về phương Bắc
Anh dừng lại xuôi Nam, kẻ thù đang vươn vai hăm hở
Anh ơi đừng nhắm mắt
Để còn thấy trên cao, khung trời thu hẹp vẫn còn xanh
Xanh đến ngày nào?
Đêm nay người Quảng Bình thao thức khơi lại năm xưa
Đêm nay em nằm trên cát, tay không còn vũ khí, em với lên cao
Nhặt vào buồng ngực
Áp vào trái tim
Những giọt sương mặn ngày xưa
Những oai khiên của một đời tranh đấu
Những bức tranh hoan ca của một đời hứa hẹn
Nay bốn bề kẻ thù vây hãm
Em nhớ âm thầm bài hát xung phong
Em ơi đừng nhắm mắt
Đêm có âu lo, em ơi đừng ngủ nữa
Giấc ngủ đã lâu, Quảng Bình ơi quê em cần trời sáng
Nắng có chói lòa đôi mắt, em ơi đừng lo ngại
Mắt nhắm đã lâu, phải quên đi bóng tối.
Quảng Bình ơi, dân ta cần anh nhìn cho rõ
Hãy quen với ánh sáng, dù ban đầu nao núng
Măt phải mở để thấy đời tang tóc
Tai phải nghe để biết sóng thương bờ
Cá đã chết để cho dân mình biết sống
Em và anh, giữ đất Quảng muôn đời
Em và anh, giữ đất Quảng muôn đời
No comments:
Post a Comment