Thứ Năm, ngày 14 tháng 5 năm 2015
Sau thất trận, dân chúng
trong Nam đột ngột khám phá những công cụ kiểm soát của một chính quyền độc
tài: hộ khẩu, công an khu vực, công an phường, Viện Kiểm sát Nhân dân và Hội
Nhà văn Chiến thắng... Gọi Hội Nhà văn Chiến thắng vì là một thực tế, vì những
nhà văn phía bại trận bị vây bắt tập trung. Trước 75 miền Nam là đất của nhật
trình, nguyệt san và tiểu thuyết. Các quầy sách rộ hoa, các hiệu sách và nhà
sách cho thuê truyện phát đạt. Chưa thời kỳ nào dân Nam ham đọc sách như vậy.
Không duy nhất khai trí tiến đức, tường lãm, mà còn là một say mê văn chương.
Sau “truy quét”, là cảnh tượng một bãi tha ma tiêu điều. Trên bia mộ của nền
văn học vừa bị chôn, xuất hiện những Chiến Đấu Trên Mặt Đường của Xuân Thiều,
Những Tiếng Hát Hậu Phương của Bùi Hiển, Ngọn Tầm Vông của Đoàn Giỏi, Phía
Trước Là Mặt Trận của Hữu Mai, Trước Giờ Nổ Súng của Phan Tứ, Cửa Ngõ Mặt Trận
của Triệu Bôn, Hai Ông Già Ở Đồng Tháp Mười của Nguyễn Khải... như một thứ vàng
mã.
Hàng mã, vì thứ tiểu
thuyết ấy không thật, chúng được viết ra theo tiêu chí phục vụ tập thể, trong
khung thép của Tuyên giáo. Một thời kỳ dài Hội say sưa tuyên truyền kỳ tích
“giải phóng” mà không màng đến việc dân chúng tẩy chay sách quốc doanh. Bao
cấp, nên bất cần đọc giả.
Đến Glasnost, Nguyên Ngọc
hiểu rõ vì sao Thiên Sứ của Phạm Thị Hoài, Những Ngọn Gió Hua-Tát của Nguyễn
Huy Thiệp, Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh, Ác Mộng của Ngô Ngọc Bội, Những
Mảnh Đời Đen Trắng của Nguyễn Quang Lập, Đi Về Nơi Hoang Dã của Nhật Tuấn...
được đón nhận. Báo Văn Nghệ được giành giật như thịt nạc, của một dân tộc thiếu
chất đạm. Vì văn chương thật phải mang da thịt của con người, bằng suy
nghĩ thật của nhà văn. Không thể vĩnh viễn làm một nền văn chương minh họa cho
những khẩu lệnh của Tuyên giáo. Nhưng Nguyên Ngọc không trụ được lâu và các nhà
văn bị trói giật cánh khủyu trở lại, đến khi thả ra, tâm trí đã rã rời. Không
ai còn đọc báo Văn nghệ nữa, Văn học Đổi Mới đắp bằng thịt nạc đã ôi.
Nhiều thập niên sau, tuy
muộn màng, nhiều nhà văn ý thức không thể tiếp tục với Hội. Vì Hội đồng nghĩa
hạn chế, kiểm soát và chỉ đạo; những “tiêu cực” mà Phan Khôi đã thẳng thừng phê
phán trong “Phê bình Lãnh đạo Văn nghệ” thời Nhân văn Giai phẩm. Nhìn vào đường
hướng công bố của Văn đoàn Độc lập, “muốn xây dựng một nền văn học Việt Nam
đích thực, tự do, nhân bản", chỉ có thể hiểu: Hội Nhà văn Chiến thắng
thiếu tự do, không đủ nhân bản và rao truyền văn chương giả. Lý do ra đời,
chính đáng.
Văn học Pháp cho nhiều
tấm gương. Một George Sand khi đau ốm được Pháp hoàng triệu vời vào cung, ban
thưởng cho sự nghiệp trước tác đồ sộ, đã thẳng thừng từ chối. Thông điệp của
Sand cho những người viết tiểu thuyết mai hậu vô cùng rõ: Không chung chạ với
quyền lực. Một Michel Tournier định nghĩa chức năng của nhà văn là “nhóm lên
những lò lửa của suy nghĩ, phản đối, đặt lại câu hỏi về sự ngự trị mặc nhiên
của quyền lực." Một Camus, trong diễn từ Nobel 1957, xác quyết “Sự cao quý
của nghề văn luôn bắt rễ trong hai dấn thân khó khăn: Khước từ gian dối với
chính bản thân và kháng cự lại sự đàn áp.” Một Montesquieu kêu gọi bảo vệ những
giá trị của tự do, sự thật và danh dự... Bên cạnh, tấm gương Phan Khôi và Nhất
Linh vẫn sáng.
Nguyễn Hữu Thỉnh, bút
hiệu Vũ Hữu, tên ông không sáng. Vì ông không có văn tài, cũng chưa là một
tiếng thơ thời đại, ông lừng danh vì làm quan thâm niên kế thừa tận tụy di sản
của Tố Hữu. Bằng khai trừ các thành viên của Văn đoàn Độc lập, ông vô tình cấp
khai sinh chính thức cho một văn đoàn còn bán chính thức. Giống “vượt biên đăng
ký” hai năm 78-79, công an thu vàng nhưng vẫn là phản quốc và phải ra khơi thầm
lặng. Nay, Văn đoàn Độc lập đã có một nhãn hiệu cầu chứng “Không Cung đình”,
“Không Nửa Vời”, “Không hội viên”, do chính tay ông cấp. Công lao này, là “thi
công” của Hữu Thỉnh.
Với Nguyên Ngọc và Văn
đoàn Độc lập, vấn đề còn nguyên. Làm gì với tự do đã giành lại sau khai trừ rồi
ly khai? Làm gì với mục đích độc lập tách rời ra khỏi Hội? Ra khơi, lên đường,
hay lo ngại “phạm pháp” sẽ khiến nhòa nhòa trong vận hành của hệ thống? Tháng
5-1954, hai chữ “Độc lập” thét vang trong lồng ngực của năm mươi ngàn binh sĩ
chiến thắng trận Điên Biên, để cuối cùng là một nền độc lập hà khắc trong toàn
trị. Tháng 5-2015, “vì một nền văn học Việt Nam tự do, nhân bản” in đậm trên
trang web của Văn đoàn Độc lập. Công chúng trông chờ câu trả lời.
Trần Vũ
13 tháng 5-2015
No comments:
Post a Comment