Đêm thật lạnh, nằm co ro trăn trở
Bụng cồn cào cần một thứ gì ăn
Buổi cơm chiều cây cỏ cũng thở than
Bắp lưng chén và chút canh lỏng bỏng...
Song cửa sắt có một vài khe trống
Gió bấc len vào cào xé thịt da
Thương nhớ làm sao mái ấm cảnh nhà
Có cha mẹ có anh em vui sống
Rồi dĩ vãng chợt hiện về sống động
Cảnh chiến trường trên con lộ 7B
Cả quân đoàn hoảng loạn kéo nhau về
Rồi đau nhục thẩn thờ buông tay súng
Người con gái có một thời nồng ấm
Dệt tình mơ bước chung lối chung đường
Ba năm dài chia xẽ nỗi buồn thương
Đã quay bước xuống thuyển sang bến khác
Trời Hà Tây gió đông về rét buốt
Nền xi măn, chiếu rách, vải mùng thưa
Ngày đi làm run rẩy trước gió mưa
Đêm rét mướt co ro ôm bụng đói
Nếu buông súng trước giặc thù, có tội
Thì ta đành phải chịu chẳng than van
Hổ xa rừng nhớ lại thuở dọc ngang
Không mỏi bước trên bốn vùng chiến thuật
Ta đánh mất mùa xuân là sự thật
Hăm tám tuổi đời xiềng xích vào tù
Thì lòng ta khó nguôi hận tháng tư
Phải buông súng trước kẻ thù thua kém
Giặc Bắc phương trong canh bài may mắn
Đã cười khinh ngạo nghễ trước oai linh
Nay sa cơ đang hứng chịu nhục hình
Đòn thù hận giặc thù không thương xót
Đời của ta đã chịu nhiều mất mát
Hơn tám năm tù tan nát tuổi thanh xuân...!
thylanthảo
dv
No comments:
Post a Comment