5/15/2015
THẮNG , BẠI
Tháng Tư 2015.
Hạ Viện thuộc Quốc Hội Canada tới tấp nhận được những vận động của cả hai phía, bênh và chống Dự Luật S-219, đến từ dư luận trong nội địa Canada, cũng như từ Hoa Kỳ và Việt Nam, là hai trong số quốc gia thành viên dự phần tạo nên biến cố lịch sử chấn động toàn cầu vào ngày 30 tháng Tư 1975.
Trước biến cố 1975, Canada lãnh trách nhiệm của một thành viên Ủy Hội Quốc tế Kiểm Soát Ngưng Bắn tại Việt Nam (ICCS), chiếu theo Nghị Định Thư, Thực Thi Hiệp Định Paris 1973, đã được bốn bên lâm chiến trong cuộc chiến tranh Việt Nam, đó là, Việt Nam Cộng Hòa, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam và Hoa Kỳ, cùng đặt bút ký kết vào ngày 27 tháng 01 năm 1973.
Thành phần của Ủy Hội ICCS gồm có lực lượng quân sự không tác chiến của bốn quốc gia: Canada, Indonesia, Ba Lan và Hung Gia Lợi.
40 năm sau. Qua Dự Luật S-219, quốc gia Canada quay trở lại nhận lãnh trách nhiệm với 300 ngàn nạn nhân của phe cộng sản, sau khi quân Bắc Việt trở cờ xé bỏ Hiệp Định Paris năm 1973, đẩy mạnh cuộc chiến tranh xâm lược, thôn tính hoàn toàn lãnh thổ nước Việt Nam Cộng Hòa trong ngày 30 tháng Tư 1975.
Tháng Tư, ngày 30 năm 1975 tại Việt Nam, đã được toàn thể khối cộng sản quốc tế ca ngợi như là Đại Thắng Mùa Xuân. Lê Duẩn, đảng trưởng đảng cộng sản VN đã không ngần ngại công khai thừa nhận trước dân tộc Việt Nam và cộng đồng quốc tế rằng “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”.
Không lâu, năm 1989, khi Liên Xô, cha đẻ bạo lực vô sản, và khối chư hầu tại Đông Âu bại trận, danh xưng cộng sản bị xóa trên bản đồ thế giới, thì phe cộng sản tại Việt Nam với não, ruột rỗng tuếch, chới với, cúi rạp mình bám chặt vào thế lực Tàu Cộng, quen huênh hoang khoác lác, vẽ vời tự khen mình là Bên Thắng Cuộc.
Chuyện thắng hay bại trên bất cứ lãnh vực nào trong đời sống của mỗi cá nhân, mỗi gia đình, mỗi đất nước đều chỉ mang tính chất đoản kỳ, nhất thời. Cuộc đời luôn diễn ra những trận mạc đấu tranh không ngừng nghỉ. Kế tiếp một lần thắng, nẩy sinh kiêu căng tự mãn, cầm chắc sẽ bị thảm bại trong thế trận sắp tới không xa.
Vậy, có hay không có một bên thắng cuộc tại VN ?
Trong thế kỷ 20 của nhân loại, không ai kiêu căng hợm mình hơn đất nước “Liên Xô vĩ đại” mà lá cờ màu đỏ mang hình búa liềm của đảng cộng sản đệ tam quốc tế là “bên thắng cuộc”,nghiễm nhiên trở thành quốc kỳ của nước Liên Bang Xô Viết, trải rộng từ Âu sang Á, sau khi lật đổ đế chế Nga Hoàng vào năm 1917.
“Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian !” lời gọi đầy tính chất ngạo mạn của bài hát Quốc Tế Ca, phát đi từ thủ đô Liên Bang Xô Viết khiêu khích hận thù, dấy lên biết bao thảm kịch máu xương kéo dài hơn năm thập niên, khắp nơi trên trái đất.
Đảng cộng sản đệ tam quốc tế đã khích động, khai thác nhân lực lẫn sinh mạng của người dân giai cấp cùng khổ, kém kiến thức trong xã hội phong kiến lạc hậu, đẩy họ lên tuyến đầu lửa đạn trong cuộc tranh hùng bạo lực “Ai thắng Ai”, dành lấy chính quyền tại nước Nga, tự khoác lên mình bộ áo đỏ Bên Thắng Cuộc. Say men kiêu ngạo, xuất khẩu chiến tranh, Liên Xô lãnh đạo cách mạng vô sản thế giới, gieo rắc thảm họa diệt chủng trong suốt nửa thế kỷ.
Khi Liên Bang Xô Viết và toàn khối cộng sản Đông Âu thảm bại trên đấu trường quốc tế, bị tan vỡ năm 1989, lá cờ đỏ búa liềm bị vứt bỏ vào thùng rác, lá cờ tam sắc của dân tộc Nga từ 72 năm trước lại được giương cao, lại phất phới trên giang sơn nước Nga. Từ đấy, không còn người Nga nhắc đến cuộc “cách mạng tháng Mười 1917 vĩ đại ” do đảng cộng sản Nga cầm đầu. Mà chỉ có sự ăn năn hối tiếc trong lòng dân tộc Nga về quảng thời gian thống trị của chủ nghĩa cộng sản bạo lực đã khiến đất nước Nga bị chậm chân, rơi vào lạc hậu.
Ngày nay, nhân loại tự đặt câu hỏi và cũng đã tự trả lời một cách chính xác:
Có phải lá cờ đỏ búa liềm cộng sản đã là Bên Thắng Cuộc của dân tộc Nga ?
Ôn cố để tri tân.
Nên nhớ, mùa hè năm 1965, nước Mỹ mới chính thức đổ quân giúp thể chế Việt Nam Cộng Hòa non trẻ, ngăn chận làn sóng đỏ từ phương Bắc tràn xuống, sau khi đảng cộng sản ở miền Bắc Việt Nam, ẩn danh dưới tên gọi đảng Lao Động, vào năm 1960 đã công khai thách thức thế giới tự do bằng cách cho ra đời một tổ chức bạo lực cộng sản mệnh danh là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam VN.
Kẻ đã khai pháo cuộc chiến tranh đẩm máu, từ khi Mỹ chưa đến, kéo dài 15 năm (1960 - 1975) tại VN chính là tay sai cộng sản quốc tế Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Bắc Việt mà mục tiêu tối hậu là cướp chính quyền tại Miền Nam VN, thiết lập thể chế cai trị của cộng sản quốc tế trên toàn cõi đất nước VN thống nhất.
Hãy so sánh thời gian hiện diện tham chiến là 8 năm (1965 – 1973) của quân đội Mỹ và lực lượng quân đồng minh gồm các nước Đại Hàn, Phi Luật Tân, Thái Lan, Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, Đài Loan, để biết một cách chính xác thủ phạm và mưu đồ của khối cộng sản quốc tế mà Hà Nội là tay sai xung kích khai chiến.
Vô cùng nham hiểm, man trá khi hô hoán lên rằng, vì đế quốc Mỹ đem quân xâm lược miền Nam VN (năm 1965), là lý do chínhđáng để cộng sản Bắc Việt đứng lên lãnh đạo toàn dân “kháng chiến chống Mỹ cứu nước”, “giải phóng miền Nam”, trong khi thật ra quân cộng sản đã nổ súng ở miền Nam từ 5 năm trước (1960).
Hoàn toàn sai trái ! Hoàn toàn bịa đặt !
Sự man trá của tập đoàn cộng sản quốc tế trong ý đồ đánh tráo nguyên nhân và trách nhiệm gây nên cuộc chiến, đã đánh lừa được toàn thể nhân dân miền Bắc VN cùng với một số ít dân chúng vùng nông thôn của Việt Nam Cộng Hòa phía nam, ngã theo ủng hộ bọn du kích Việt Cộng nằm vùng, để phá hoại sự đoàn kết dân tộc, vốn là sức mạnh có khả năng đối phó với hiểm họa của chủ nghĩa cộng sản.
40 năm đất nước thống nhất bị đặt dưới ách toàn trị của bạo quyền Hà Nội, toàn thể người dân Việt Nam đã nhìn thấy rõ chân tướng lừa đảo của một cơ chế chính trị ngoại lai vong bản, khoác lên mỹ từ Xã Hội Chủ Nghĩa. Để từ đây, có thể đưa ra một luận điểm chân chính về thắng, bại sau cuộc chiến tranh thảm khốc phá hoại giang sơn tổ quốc, tốn hao hàng triệu sinh mạng dân tộc.
Ai thắng ? Có phải đạo quân bên dưới lá cờ đỏ sao vàng là bên thắng cuộc ?
Ai bại ? Có phải con đường dân tộc dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ là bên chiến bại ?
Không ! Sau 40 năm, con đường của dân tộc VN chính nghĩa dưới lá cờ vàng chưa bao giờ vắng mặt trên hành tinh trái đất, vẫn mãi còn hiện diện khắp năm châu, được sự ghi nhận hổ trợ của cộng đồng quốc tế. Con số 3 triệu người Việt tự do tại hải ngoại giương cao cờ vàng, ngày càng khẳng định uy tín và vị thế trước thế giới.
Không ! Sau 40 năm, con đường cộng sản dưới lá cờ đỏ sao vàng phản động, chống lại quyền lợi dân tộc đang bị bủa vây bí lối. Lý thuyết cộng sản, chủ nghĩa xã hội chỉ là trò lừa bịp, mục hạ vô nhân, đã vĩnh viễn b ịđào thải. Đảng cộng sản tại VN đang bị dồn vào cuối đường chọn lựa. Rẽ trái, bán nước bám Tàu. Rẽ phải, phủ phục theo Mỹ. Đã đến lúc buộc Hà Nội phải quyết định. Vậy, cờ đỏ vấy máu mà là bên thắng cuộc ? Họ nói thật vì ngu dốt hay vẫn khoác lác tiếp tục đánh lừa ?
Sự lưu manh lừa đảo của não trạng cộng sản, sự trở mặt phủi tay của phe đồng minh tự do, đã giúp Hà Nội mang quân vào chiếm Sài Gòn ngày 30 tháng Tư 1975 không mang ý nghĩa của một sự thắng trận trọn vẹn tương xứng với thực lực.
Chiếm được thành, mà không chiếm được lòng dân tộc, hoàn toàn không phải là một bên thắng cuộc toàn diện.
Dân tộc Việt Nam hiện nay, chính là 80% dân số ở bên ngoài các thành phố lớn, vẫn sống nghèo khổ không có lối thoát. Chính là toàn khối dân oan từ Bắc chí Nam bị cưỡng đoạt mất đất đai của tổ tiên đã để lại cho họ. Chính là mỗi năm hàng trăm ngàn người Việt bị bán ra nước ngoài làm nô lệ lao động, nô lệ tình dục. Dân tộc hiện còn mãi rên xiết, kêu gào dưới chân ngai vàng của chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa trá hình tại Hà Nội.
Tóm lại, đảng cộng sản VN liên tiếp thất bại trong 40 năm về chính sách, đường lối cai trị sau khi họ cơ may chiếm được thành trì miền Nam nước Việt, càng không chứng tỏ được thực lực và lẽ phải chính danh dân tộc của một bên thắng cuộc.
Dân tộc Việt Nam đang hổ thẹn trước nhân loại vì đã bị đánh lừa, đánh mất quyền làm người, do bởi đám thiểu số tay sai cộng sản quốc tế thâm độc, nham hiểm.
Liên Bang Xô Viết 1989 !
Cộng sản Đông Âu 1990 !
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam 2015 !
Có khác gì nhau ?
Tú Suỵt
05/2015
dv
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment