3/26/2016

CHỪNG NÀO NGƯỜI DÂN NỔI GIẬN ?

Lão Ngoan Đồng
3/2016




Người dân nổi giận, phản kháng khi không còn cách nào để chịu đựng nỗi cái cuộc sống còn thua con chó, do nhà cầm quyền áp đặt lên cá nhân, gia đình, thân tộc của họ.

Chừng nào người dân Việt Nam nổi giận đây ? Và khi dân nổi giận đến tột cùng, họ sẽ làm gì ? Câu hỏi nầy người Việt Nam nào, dù ở trong hay ngoài nước, cũng luôn luôn nghĩ đến, nhưng chưa ai dám quả quyết một thời điểm nhất định.

Thái độ dân nổi giân sẽ bộc phát tùy thuộc vào nhiều yếu tố. Cái yếu tố quan trọng nhứt là đời sống của họ trực tiếp bị đe dọa trên cả vật chất lẫn tinh thần, không còn lối nào thoát ra dù đã tận lực vùng vẫy.

Khi đã nổi giận, thái độ thông thường là chữi đổng, là phản kháng bằng lời nói, bằng cách không thèm đếm xĩa đến luật lệ của bọn cầm quyền gây nên lòng căm giận, chống trả lại những điều áp bức.

Hành động tiên khởi nầy, mọi người đều nhìn thấy từ hàng chục năm qua tại Việt Nam, qua những cuộc biểu tình phản đối sưu cao thuế nặng, phản đối nhà nước “hèn với giặc, ác với dân”, phản đối quan tham phe cánh với bọn “đại gia đỏ”, đọat lấy tài sản của dân mà không bồi thường, hoặc bồi thường không tương xứng với giá trị, bị cướp đọat phương tiện mưu sinh, bị phạt hay bị bỏ tù vô lối, v.v…

Những sự phản kháng nầy, nếu ở một xã hội khác hơn xã hội cộng sản, dù ít dù nhiều nhà nước cũng thỏa mãn cho sự đòi hỏi chính đáng của dân. Nhưng tại Việt nay, sống trong xã hội của bọn ác quỷ việt cộng, đòi hỏi chánh đáng của dân chỉ là những tiếng kêu trong sa mạc, bọn cầm quyền chẳng cần nghe, chẳng cần đếm xỉa tới.

Trong gần hai chục năm qua, một bằng chứng cụ thể, những người dân oan, lê lết từ đồng bằng sông Cữu Long, lên đến vùng cao nguyên Trung Phần, chạy ra đến cái xứ gọi là “ngàn năm văn vật”, hang ổ của bọn việt cộng, đòi nhà, đòi đất, đòi tài sản đã bị bọn đầu trộm đuôi cướp “quan quyền” ăn chia với bọn “tư bản đỏ” đã ngang nhiên sang đọat của dân.

Mỗi lần “dân oan” tụ họp kêu gào công lý, đều bị bọn đầu trâu mặt ngựa, nha trão của nhà cầm quyền, từ địa phương lên đến chóp bu, dùng thói côn đồ, đàn áp, đánh đập, đôi khi người dân oan bị tử vong vì thương tích do bị hành hung quá nặng, đã chết thảm tại ngoài đường hoặc trong đồn bót công an. Người thân trong gia đình phải tự lo hậu sự cho nạn nhân, còn bọn cầm quyền sát thủ vẫn dửng dung coi như không có gì.

Những sự việc như vậy xảy ra hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, năm nầy qua năm khác, mãi cho đến hôm nay cũng vẫn ở tình trạng “dân kêu mặc dân, quan vẫn ù lì”.

Tại sao tiếng dân kêu gào, đòi quyền sống, quyền lợi chánh đáng của mình bị nhà nước cướp đọat, vẫn không có tiến triển ?

Theo ngu ý của tôi, (có thể sẽ làm phật lòng một vài cá nhân hoặc tổ chức tranh đấu cho Tự Do Việt Nam, nhưng thường thì lời thật mất lòng) vì người dân tập hợp kêu gào chỉ với tính cách riêng lẻ của từng thành phần, từng sự việc trong xã hội, chưa có sự phối hợp của những thành phần khác, cũng bị áp bức trên phương diện khác, mạnh ai nấy lo, mạnh ai nấy kêu gào cho quyền lợi riêng tư của nhóm mình. Như vậy rất dể dàng cho bọn cầm quyền ứng phó đối với một nhóm nhỏ dân chúng, chưa đủ làm cho chúng phải sợ hải, chưa bị bị áp lực phải chiều theo ý dân.

Tôi tin chắc rằng hầu hết người dân Việt Nam, bị đảng cộng sản cầm quyền áp bức, đều biết câu ca dao “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”.

Nhưng tại sao vẫn chưa có được sự đoàn kết để gây sức mạnh ?

Xét cho cùng, người dân thấp cổ bé miệng tại Việt Nam rất giỏi chịu đựng, chỉ mong sao được yên thân để mà sống, dù sống trong đói rách, trong tũi nhục.

Trong thâm tâm, họ vẫn biết rằng im lặng là hèn, nhưng làm sao hơn được, khi mà hó hé là bị dùi cui, roi điện, tù ngục, nhẹ lắm thì bị tạt mấm tôm, nước bẩn vào nhà, vào thân thể của họ. Cách khủng bố của bọn cầm quyền thật siểu đẳng, khiến cho người dân lúc nào thấy mặt chánh quyền là như thấy khổ sở, thấy thần chết, cho nên thà câm miệng còn hơn bị dày vò thân xác, bị bỏ mạng bởi những đòn tra tấn dã man của bọn côn đồ công an.

Do hiện tượng sợ hải bọn cầm quyền nầy, người dân trong nước bị một số người miệt thị là người Việt Nam quá yếu hèn. Với tư cách cá nhân của người viết bài, tôi không nghĩ là dân Việt Nam yếu hèn.

Hảy nhìn sâu hơn một chút, hảy tự đặt câu hỏi, nguyên do nào mà đa số người dân trong nước đã có nổi giận, nhưng chưa dám đứng lên lật đổ cái nhà nước thối tha, cái đảng cộng sản lưu manh bán nước hại dân ? Để bị cho là hèn nhát ?

Muốn trả lời câu hỏi nầy, xin hảy quan sát họat động của những cá nhân, tổ chức, đang tranh đấu cho tự do và quyền con người Việt Nam ở trong cũng như ngoài nước.

Xin đơn cử một vài sự việc có liên quan đến sự tranh đấu đòi quyền sống của người dân trong nước:

-Dân oan Hà Thị Nhung 76 tuổi bị công an hành hung, tử thương ngày 12 tháng 10 năm 2012 tại Hà Nội;

-Nguyễn Phương Quyên bị bỏ tù và sau khi mãn hạn tù, bị đuổi học vì đã tham gia biểu tình chống tàu cộng và đảng cộng sản;

-Đoàn Văn Vươn bị chiếm , phá tài sản tại Cống Rộc;

-Một cư sĩ Phật Giáo Hòa Hảo Võ Thanh Liêm rạch bụng bụng tự sát để phản đối bọn cầm quyền đàn áp tôn giáo;

-Nguyễn Viết Dũng bị xử oan vụ biểu tình chống hủy họi môi trường xanh ở Hà Nội;

-Em bé Nguyễn Mai Trung Tuấn, 16 tuổi chống trả lại bọn cầm quyền đang cướp phá nhà của gia đình mình;

Vân vân và v.v…

Tất cả những sự việc nầy chỉ được hô hào và ủng hộ của một số người, chống lại sự hành hung, bắt người, giam cầm trái phép của bọn cầm quyền đối với các đương sự, nạn nhân luật rừng của nhà nước cộng sản.

Nhưng rồi sự đòi hỏi, phản đối đó chẳng đi đến đâu, họ vẫn bị giam cầm, tra tấn ép cung, chờ ra tòa xử.

Và sau cùng là phản đối tòa án dùng luật của bọn độc tài, áp đặt bản án oan lên các người mà bọn tòa cộng sản gọi là tội nhân. Nhưng phản đối vẫn vô hiệu quả, những lời biện hộ của các luật sư cho các nạn nhân bị gọi là “bị cáo”, bị lờ đi bởi các “quan tòa người máy”, xử nạn nhân bằng các án tù theo lịnh của đảng việt cộng.

Rồi những sự việc đó đã lặng lẽ trôi đi mất tăm theo thời gian. Hiện tượng nầy nói lên điều gì ?

Như đã đề cập ở trên, sự tranh đấu chỉ chú trọng vào từng sự việc, từng tình huống riêng lẻ, giống như “cháy đâu chửa đó”, chưa xây dựng được một phong trào đồng nhứt là phòng cháy, một phong trào “dân nổi giận, chống lại bạo quyền việt cộng”, vì tất cả nhửng oan khiên, những bất công, những nhũng lạm của bọn quan quyền đều là hậu quả của chế độ độc tài toàn trị do bọn đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam ban bố cho dân.

Tại sao chưa ai, chưa tổ chức nào thành công trong việc xây dựng được phong trào như “phong trào Trần Văn Ơn” thời còn Pháp Thuộc, kêu gọi người dân cùng nhất tâm chống lại bạo quyền việt cộng ?

Tại vì, có thể chưa ai dám nghĩ tới phải diệt việt cộng, mà chỉ nghĩ tới việc tranh đấu để bọn cầm quyền nghĩ lại mà cải sửa lề lối cai trị dân, để người dân được dể thở hơn chút đỉnh ! Tại vì có người vẫn còn nghĩ cách “tranh đấu ôn hòa” tránh bạo động !

Hiện nay đã bước sang năm 2016, khoa học kỹ thuật đã tiến bộ rất nhiều, kỹ thuật truyền thông cũng khá thông suốt, tin tức thời sự dù bị bọn cầm quyền ngăn chận, nhưng cũng đã đến được mọi người qua nhiều ngỏ ngách.

Người dân Việt Nam hiện giờ đã quá biết, quá rành về sự tàn ác của bọn đảng và nhà nước việt cộng. Họ rất muốn cái thể chế hiện hành phải thay đổi, mới mong có tự do và quyền làm người.

Họ chẳng còn gì để mất nên rất sẳn sàng tham gia sự nổi giận của toàn dân, lật đổ cái ách thống trị tàn bạo của đảng cộng sản. Họ chỉ chờ đợi một phong trào tổng nổi dậy, lảnh đạo họ để thực hiện giấc mộng ấm no và thanh bình.

Người dân Việt Nam không hèn đâu !

Xin được phép hỏi, các cá nhân và tổ chức đang tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam nghĩ sao ?





Lão Ngoan Đồng

No comments:

Post a Comment