11/07/2015

Máu của người yêu nước đã đổ nhưng không phải do kẻ thù như trong lịch sử chống xâm lăng, mà do chính nhóm lãnh đạo đất nước

Sổ Tay Tháng Mười Một

Bùi Hồng Lĩnh
7/11/2015

Quốc hội CSVN hứa sẽ cho ra đời bản dịch bài diễn văn của Tập Cận Bình đọc trước Quốc hội CSVN ngày 6/11/2015 và 2 ngày sau bản dịch này vẫn chưa được phổ biến, và nếu có phổ biến thì người ta không biết CSVN có cắt xén đoạn nào không.(Tin tức mới nhất, đài BBC đã có bản dịch, và nội dung thì cũng không có gì đặc biệt, không nói đến chủ quyền biển Đông)

Dù không được dịch ngay dù cho chuyện chuyển dịch này chỉ cần mất vài tiếng đồng hồ, nhưng theo sự phát biểu của vài đại biểu quốc hội, thì TCB đã không đả động gì đến chủ quyền của 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà mọi người mong đợi để nghe tận miệng từ nguòi chủ tịch đảng cộng sản Trung cộng này.

Tại sao TCB lại không nhắc đến chủ quyền biển đảo mà lại chỉ đề cập đến 2 nước có “sông liền sông núi liền núi” và truyền thống liên hệ lâu dài?

Thực ra, sự im lặng của TCB là có một ý nghĩa đặc biệt. Sự im lặng này nó còn nói nhiều hơn là sự lên tiếng nói. TCB có thể lên tiếng trước quốc hội CSVN về vấn đề chủ quyền biển đảo, nhưng không, TCB lại đợi ngày hôm sau khi qua Singapore mới lên tiếng trước Đại học Quốc Gia Singapore là “Trung cộng là chủ nhân của vùng biển này từ thời xa xưa, không thể chối cãi”. Có hai lý do để giải thích sự im lặng này của TCB khi TCB còn ở Việt Nam.

Một là TCB không muốn khơi dậy thêm sự bực bội của một số thành viên trong quốc hội CSVN bất lợi thêm cho họ, hay không muốn đổ thêm dầu vào lửa trong những cuộc biểu tình chống TCB đang diễn ra ngay tại Hà Nội trước khi TCB đọc diễn văn. Đề cập đến chuyện chủ quyền ngay lúc này sẽ khơi dậy them sự phẫn uất của dân Việt Nam, qua cuộc biểu tình đang diễn ra trước mắt.

Hai là, TCB coi như chủ quyền của vùng tranh cãi trên biển Đông là sự đã giải quyết xong, và Trung cộng là chủ nhân của vùng đó, mà CSVN đã thừa nhận, hay chỉ chống đối bằng những phát ngôn lấy lệ. Một trong những bằng chứng của sự chủ quyền này mà CSVN đã không phản đối đến cùng, đó là nhiều người đánh cá trên vùng biển mà CSVN tuyện bố có chủ quyền đã phải mua giấy phép của Trung cộng để đánh cá. Nếu CSVN thực tình muốn bảo vệ chủ quyền thì đây là một bằng chứng hiển nhiên để đưa Trung cộng ra toà án quốc tế. CSVN đã không làm thế, và tệ hơn nữa, CSVN lại tuyên bố rằng vì số tầu tuần tra có hạn nên CSVN không thể trải dài ra khắp biển Đông để bảo vệ người dân đánh cá. Thực sự không phải vậy, có những lần tầu tuần tra của CSVN đã không đến cứu tầu đánh cá VN mặc dù đang ở gần.

Sự không lên tiếng nói về vấn đề chủ quyền vùng biển Đông của TCB trước quốc hội CSVN mà trên “danh nghĩa”, đại diện cho toàn dân VN (thực sự là đại diện cho đảng CSVN qua hình thức đảng cử dân bầu), là sự tính toán không thể chối cãi được, khi chính TCB đã đòi hỏi có bài diễn văn này trước quốc hội CSVN. Theo Tập Cận Bình, CSVN và người dân Việt Nam qua quốc hội của họ đương nhiên chấp nhận Trung cộng là chủ nhân vùng biển đảo rồi, do đó TCB không cần phải mang ra để xác nhận trước người dân Việt Nam nữa. TCB muốn rằng, Trung cộng chỉ cần xác nhận với diễn đàn quốc tế, và Singapore là nơi TCB đã đề cập đến vấn đề chủ quyền này.

Theo thông lệ, thì sau khi người khách nói chuyện, chủ tịch Quốc hội CSVN có bài diễn văn đáp ứng. Trong trường hợp này, Nguyễn Sinh Hùng không thể đáp ứng những gì Tập Cận Bình KHÔNG MANG RA, và dù TCB có mang ra chăng nữa, người ta cũng đoán rằng Nguyễn Sinh Hùng cũng sẽ im tiếng.

Đảng CSVN chưa có khả năng và chưa có nghị lực để “chơi trên cơ” Trung cộng được. Chỉ có người dân mới có thể đương đầu với Trung cộng mà thôi.

Cách nào? Biểu tình khi TCB qua Việt Nam là sự khởi đầu: khi sự phẫn uất vượt trên sự sợ hãi, thì không có gì có thể ngăn cản được. Người dân Việt Nam đã đổ máu để bảo vệ quê hương trong nhiều ngàn năm qua chống lại Trung quốc xâm lăng, và sẽ sẵn sàng đổ máu để bảo vệ quê hương lúc này chống lại sự xâm lăng lần nữa của Trung cộng. Sự tranh đấu lần này của người dân Việt sẽ khó khăn hơn, khi chính những người lãnh đạo đất nước lại là những người đàn áp những người dân yêu nước, và giọt máu người dân đổ ra lần này, cho đến nay, lại do đảng CSVN gây ra không phải do quân xâm lược. Đảng CSVN đáng lý ra phải là người băng bó những vết thương của những người Việt Nam yêu nước. Nhưng nói như vậy thì CSVN đâu còn là đảng CSVN nữa vì bản chất của CSVN là bám lấy đảng dù có phải bán nước.

Bùi Hồng Lĩnh
7/11/2015

No comments:

Post a Comment