Sau hơn 4000 năm tổ tiên bỏ bao công sức và hy sinh để xây dựng và bảo vệ, CSVN chỉ cần 70 năm đã làm bằng hoại và tàn phá một nước Việt Nam độc lập, hiền hòa nhưng cương quyết, và toàn vẹn.
Sau 70 năm tự nắm quyền quản trị đất nước, sau 61 năm cai trị người dân trên vĩ tuyết 17, và sau 40 năm cai trị ngưòi dân sau vĩ tuyến 17, CSVN đã tinh quái đẩy một dân tộc đầy sự tự tin, nhanh nhẹn và đầy sáng tạo trong tinh thần nhân bản, trở thành một khối dân chúng mà đa số đã và đang lãnh cảm với sự băng hoại tinh thần của chính mình, và thờ ơ với sự bị xâm chiếm lãnh thổ; nhất là trở thành một khối dân chúng chấp nhận sự phản quốc của đảng CSVN. Khối dân chúng này có thể có hàng trăm người hàng tuần đi biểu tình để phản đối nhà cầm quyền Hà Nội chặt cây trong thành phố, mà không có đến vài chục người liên tục biểu tình phản đối sự xâm lăng của Tầu cộng sau một vài lần bị đàn áp. Hình như khối dân chúng đó chỉ thấy được mối nguy gần, sờ và thấy được và không thể nhận thức được những nguy cơ cho chính mình và cho đất nước, khi cái nguy cơ ấy vẫn còn trừu tượng trước đôi mắt của họ. Và hình như khối dân chúng đó đã yên tâm một cách dễ dàng giao trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải cho đảng CSVN mặc dù đảng này đã bán một phần đất nước.
Những sự thờ ơ và lãnh cảm với sự an nguy của tổ quốc nơi khối dân chúng này không phải lỗi tại họ. Đó là hậu quả và là sản phẩm của chính sách giáo dục ngu dân, của chính sách giáo dục nhồi sọ, của chính sách giáo dục vong bản, của chính sách giáo dục đặt nền tảng trên sự kiểm soát sự trung thành tuyệt đối với chủ nghĩa cộng sản, một chủ nghĩa đã bị loại tại hầu hết các nước trên thế giới - mà CSVN vẩn tiếp tục áp đặt lên giới thanh thiếu niên từ ngày họ bắt đầu đến trường.
Làm cách nào để tháo gỡ và chôn sâu sự thờ ơ và lãnh cảm đó, và thay thế bằng sự quật cường của dân tộc?
CSVN đã có 40 đến 70 năm để làm băng hoại một dân tộc; một dân tộc bây giờ không còn vững tin vào đất nước của mình nữa và chỉ mong có cơ hội để qua nước khác sinh sống. Cần bao nhiêu năm để khôi phục lại sự đổ vỡ tinh thần này? Dân tộc Việt Nam không cần giải phóng mà cần có sự khai phóng, giải thoát khỏi sự giam cầm tư tưởng, trí tuệ và tâm hồn, giải thoát khỏi một nền văn học một chiều không sáng tạo. Bạn đọc của ngaymaivietnam và những người yêu nước, yêu tự do và dân chủ trong hay ngoài nước sẽ góp tay vào sự thay đổi đó.
Ban biên tập nmvn cùng thân hữu sẽ cố gắng nói lên sự nhận xét của mình về sự hồi sinh của dân tộc qua bài viết, qua thơ, văn, nhạc, mặc dù kiến thức và sự hiểu biết không nhiều. Tuy không có nhiều kiến thức và sự hiểu biết, nhưng chắc chắn ngaymaivietnam sẽ luôn luôn tiếp sức với những người Việt trong và ngoài nước đang làm công việc khai phóng người dân thoát khỏi sự thờ ơ và lãnh cảm nêu trên. Đó sẽ là nội dung của trang "Đi Tìm Con Đường Khai Phóng". "Đi tìm" vì chúng ta chỉ mới bắt đầu.
Ngày Mai Việt Nam
Không hiểu ngaymaivietnam nghĩ gì mà có thể viết ra những lời lẽ như thế này. Những tưởng 40 năm là quá đủ để nhận ra con đường đúng đắn mà Đảng đã chọn, 40 năm quá đủ để hóa giải tất cả, xóa bỏ mọi hận thù để nhân dân mọi miền thu về một mối cùng góp sức dựng xây đất nước...Mong rằng những người đang có tư tưởng giống ad ngaymaivietnam có thể ngẫm nghĩ lại.
ReplyDeleteCám ơn bạn đọc Lục Thiên đã có ý kiến. Mong bạn giải thích thêm một cách chi tiết, là những thành quả về Bảo vệ lãnh thổ, Kinh tế, Xã hội, Giáo dục, Y tế và Đời sống mà Đảng đã tạo cho bạn và cho dân chúng VN sau 40 năm qua sự chon con đường, là như thế nào; vì chỉ có cái kết quả nó mới nói lên được sự chon lựa của đảng CSVN là đúng hay sai.
ReplyDeleteMong thêm ý kiến của bạn đọc Lục Thiên.
Tôi cũng đề nghị ông Luc Thien đưa ra những thí dụ là đảng CSVN đã chọn một con đường đúng cho dân tộc VN trong 40 năm nay
ReplyDelete....thu về một mối???? Mối gì vậy bác Lục Thiên? Bác giải thích rõ thêm tí....
ReplyDelete