6/01/2015

Nghĩ Về 2 Bản Án


Không hiểu thực hư ra sao, nhưng một bản án mới đây xử phạt ông Liên Thành một số tiền khá lớn khiến dư luận bàn tán xôn xao. Trước đó ít lâu, hai tờ báo tiếng Việt nổi đình nổi đám nhất cũng đưa nhau ra tòa, để rồi tờ Sài Gòn Nhỏ phải biến mất trên thị trường báo chí. Cả hai vụ kiện này cùng liên quan đến 2 chữ: Việt Cộng.

Thực ra hai chữ này chỉ là để chỉ một người Việt theo chủ nghĩa Cộng Sản mà thôi, chứ đâu có nghĩa gì xấu. Vậy mà sự việc chụp hai chữ «Việt Cộng» lên đầu một đối thủ là một tội nặng có thể làm người ta tán gia bại sản dễ dàng.

Không hiểu các người thuộc «bên thắng cuộc», các «Việt Công» thứ thiệt nghĩ sao về việc này? Khi được kết nạp vào đảng, họ có bao giờ học đến chữ ngờ, là cái mà họ tưởng là hào quang sáng chói, sau cùng chỉ là điều ô nhục.

Người Cộng Sản Việt Nam tự hào họ là đỉnh cao trí tuệ, là người đánh thắng hai tên xâm lược (Pháp và Mỹ), dành lại độc lập, chủ quyền cho dân tộc.

Nay thì sự thực đã không như họ nói, vì khi Pháp và Mỹ đi rồi, China xuất hiện lù lù như một tên xâm lược thứ ba thập phần tệ hại hơn. Họa mất nước của Việt Nam về tay tên xâm lược này là điều «không thể mập mờ» được.

Cộng Sản thuở xưa nói họ làm một cuộc Cách Mạng đấu tranh giai cấp để xoá đi khoảng cách giầu nghèo trong xã hội, nâng đỡ các giai cấp nông dân và công nhân, là những thành phần bị bọn tư sản chủ nhân bóc lột. Nay thì các công ty mà chũ nhân là người ngoại quốc, các công ty Đại Hàn, Đài Loan, ngay cả Mỹ, Pháp , vẫn bóc lột người công nhân Việt Nam, khiến họ phải nổi lên tranh đấu những tháng gần đây. Người công nhân bị bóc lột trong nước chưa đủ, nhà nước CS còn đem công nhân ra ngoài nước, để bán sức lao động của họ. Số giờ lao động trong tuần rất cao, mà quyền lợi và lương bổng kém xa so với người công nhân bản xứ, vì nếu phải trả bằng nhau, các công ty này tội gì mướn người Việt Nam cho rắc rối.

Cộng Sản thuở xưa nói xã hội Miền Nam phồn vinh giả tạo, thối nát vì tham nhũng. Nay xã hội của họ cũng y như vậy, nhưng nhân lên hàng trăm, hàng ngàn lần nhiều hơn.

Cộng Sản nói Tự Do, Hạnh Phúc, nhưng người dân trong nước có miệng mà như câm, một câu yêu nước cũng không dám nói, nếu động đến China. Bài học này các người đang nằm trong các nhà tù chắc còn đang thấm thía.

Nói gì thì nói, đối với người Việt may mắn không nằm trong rọ Cộng Sản, nghĩa là người Việt Hải Ngoại chúng ta, chữ «Việt Cộng» là cực kỳ xấu. Bởi thế cho nên những ai bị vu cáo là «Việt Cộng», là dẫy lên như «đỉa phải vôi», là phải đi tìm luật sư ngay, để bảo vệ danh dự cho mình.

Trận chiến vừa qua đã kết thúc với sự thắng lợi của Việt Cộng, không ai có thể nói trái lại. Đó là sự thực hiển nhiên, Các chiến xa treo cờ đỏ sao vàng đã ủi sập cổng Dinh Độc Lập những ngày tháng này, 40 năm về trước. Vậy mà thay vì tự hào khi được cho rằng trước đây đã hoạt động cho Cộng Sãn trong bóng tối, hay có người trong gia đình ở trong hàng ngũ phía bên kia, ai nấy đều phủ nhận, từ khước cái danh dự này.

Thật là một sự mỉa mai cho những người tự nhận là «phe thắng cuộc».

Nói về các phe, thì phải nhìn nhận một điều là dân tộc Việt chia rẽ trầm trọng kể từ 1975.

Họ chia rẽ có lẽ vì ngày 30 tháng tư, là ngày Miền Nam bị CS thôn tính.

Có những người nghĩ rằng muốn cho Hòa Hợp Hòa Giải, thì phải xóa dần đi những dấu vết của sự chia rẽ, trong đó có nhóm chữ «ngày quốc hận».

Đã có những tên gọi khác được đặt ra cho ngày 30 tháng tư, như ngày thuyền nhân, ngày hành trình tới Tự Do, như đạo luật mới đây tại Canada. Đó là những tên đẹp đẽ, chứ không phải tên xấu. Công bằng mà nói, có nhiều người thích đạo luật này. Tôi chống lại luật này, và đã bị nhiều người chỉ trích, là nhỏ mọn, là ghen tức. Thậm chí, còn bị đem đời tư ra xỉ nhục. Tuy vậy, tôi thừa nhận là ở Canada, số người ủng hộ đạo luật này khá đông, không hiểu tại sao.

Tôi chỉ có thể cắt nghĩa là có lẽ những người ủng hộ và tác giả của luật này chưa chắc đã có cùng một suy nghĩ.

Điều tôi muốn viết ra ở đây là sự chia rẽ giữa người Việt về danh xưng của ngày 30 tháng tư là một chuyện, nhưng mọi người, phe này cũng như phe kia đều cố nhét cái nón cối lên đầu của đối thủ mình.

Vậy thì ta kết luận điều gì ??

Kết luận của tôi là :

Muốn Hòa Hợp Hòa Giải, điều cần làm, không phải xoá «ngày quốc hận», «Ngày Quân Lực».

Muốn Hòa Hợp, Hòa Giải, điều cần làm, là xóa đi hai chữ «Cộng Sản».

Không xóa được hai chữ này, vô phương hàn gắn dân tộc Việt Nam, và ngày mất nước không xa.


Trần Mộng Lâm

* * * 


Một Sư Sai Lầm Tai Hại.



Trong bài viết mới đây của tôi : «Nghĩ Về Hai Bản Án», tôi có viết là tờ báo Sài Gòn Nhỏ đã biến mất. Ngay sau khi bài viết xuất hiện, bà Hoàng Dược Thảo đã cho chúng tôi biết là trong khi chờ đợi bản án được xử lại, Sài Gòn Nhỏ vẫn xuất hiện đều đặn.

Đây là một sơ sót rất đáng tiếc của người viết. Chúng tôi xin nhận khuyết điểm này, và ước mong tờ Sài Gòn Nhỏ vũng vàng vượt qua cơn sóng gió để đem tiếng nói của mình góp phần vào cuộc đấu tranh chung, trong hoàn cảnh khó khăn hiện nay, gây ra bởi nạn Cộng Sản.

Tôi vẫn nghĩ mãi về hai chữ «quả báo nhãn tiền», tôi vừa đưa lên mạng một sai lầm của người khác, nay lại đến phiên tôi sai lầm vì không kiểm chứng kỹ càng trước khi đặt bút , nên vội vã viết lá thư này, mong các vị thân hữu của tôi, những nơi tôi gửi bài, cho đăng lời đính chính này với lời xin lỗi trân trọng gửi tới bà Hoàng Dược Thảo và những cộng tác viên, thân hữu của báo Sài Gòn Nhỏ.

Tôi rất có cảm tình với tờ báo này, chỉ vì một nguyên do : Tranh Đấu cho một «Việt Nam không Cộng Sản».

Việt Nam không Cộng Sản là giấc mơ của những người tỵ nạn như chúng tôi. Và trong cuộc vạn lý trường chinh tiến tới mục tiêu đó, tờ báo Sài Gòn Nhỏ là người bạn đồng chí, đồng hành rất quý báu.

Tôi xa Việt Nam như vậy là đã gần 40 năm.

Gần 40 năm sống ở Hải Ngoại nhưng nhìn lại, không có một ngày nào tôi quên Việt Nam. Tôi nghĩ về đất nước tôi khi ăn, khi ngủ, khi đi làm việc, và ngay cả trong nhưng ngày tháng đi nghỉ hè. Tôi nghĩ rằng những người đang đọc những dòng chữ này, họ cũng như tôi mà thôi. Bạn có khi nào thôi nghĩ đến Việt Nam chưa ??

Nhiều đêm mất ngủ, khi nhìn thấy đất nước đang mất dần vào tay người láng giềng khổng lồ là China, tôi giận mình là tại sao cứ ngu si, tự làm khổ mình vì những việc hoàn toàn ra khỏi tầm tay. Tại sao tôi không quên hẳn Việt Nam để tập trung vào cuộc sống mới, tận hưởng những gì có được sao gần 40 năm vất vả nơi xứ người, và may mắn không còn gì phải lo cho những đứa con đã trưởng thành ,tự lo được cho bản thân ??

Nói thì dễ, nhưng quên Việt Nam là sự khó vô cùng. Tôi xa Việt Nam như vậy đã gần 40 năm, nhưng hai chữ Việt Nam chưa ra khõi não bộ tôi, dù chỉ 24 giờ. Bộ óc cứ hoạt động theo cái nhịp điệu của nó, và trong đêm tối, khi những việc của đời sống hàng ngày xếp lại rồi, chỉ còn Việt Nam, thì bộ óc nóng lên, giấc ngủ khó đến được. Sáng ra thức dậy đi làm, mệt nhoài.

Bởi vậy có lúc tôi nghĩ rằng chỉ có những người ngu dại mới làm công việc mà chúng tôi đang làm, là tiếp tục cuộc chiến đấu bằng truyền thông.

Trong một cuộc nói chuyện với phóng viên đài Radio Canada gần đây, cô phóng viên (gốc Việt Nam nhưng rất tiếc không nói đượctiếng Việt lưu loát) hỏi tôi là tại sao bây giờ hoàn cảnh của tôi đã ổn định rồi, lại cứ tiếp tục chống chính quyền hiện tại của Việt Nam mãi như vậy ?? Tôi khựng lại, không biết nói thế nào cho đúng ý mình , nhất là khi nói chuyện về Việt Nam, tôi nóng lên và chữ tây chữ u bay đi đâu mất tiêu. Dĩ nhiên nói là mình chống vì lý tưởng Tư Do thì quá dễ, nhưng nói như vậy có vẻ giáo điều, lý thuyết quá, ai nói cũng được. Điều tôi muốn nói cho cô hiểu, là tôi chống lại bọn họ chỉ vì họ đạo đức giả, lợi dụng sự yếu hèn của các người dân đen, và lợi dụng khí giới ngoại bang cung cấp , làm mưa, làm gió không coi ai vào đâu , để «vinh thân phì gia», và «bán nước» cho ngoại bang. Nếu tôi chỉ nghĩ đến bản thân thì những việc tôi làm rất ngu. Ngu ở chỗ tôi sẽ không thể đặt chân trở về du lịch tại Việt Nam. Ngu ở chỗ việc làm của tôi ngoài việc gây nguy hiểm cho bản thân, chẳng đem lại đồng xu cắc bạc nào, trái lại là khác.

Điều tôi được an ủi, là những người như tôi không phải là ít.

Tôi muốn nói đến Sài Gòn Nhỏ, có khi chỉ vì quá hăng say mà vấp ngã trong cuộc hành trình. Tôi rất vui khi biết rằng Sài Gòn nhỏ vẫn ra đều đặn, như trong điện thơ tôi nhận được mới đây. Chúc Sài Gòn Nhỏ mọi điều may mắn trong những ngày sắp tới.

Trần Mộng Lâm






dv

No comments:

Post a Comment